Tiêu Linh Vũ giải thích:
“Mẹ cứ nghĩ đơn giản như mua nhà thôi, cũng có thể trả góp được mà. Hơn nữa, đại lý xe mà con mua là của một người bạn, nên anh ấy giảm giá cho con rất nhiều.”
“Thì ra là vậy, chú thím còn không biết cũng có thể mua xe kiểu đó.”
Tuy vậy, mẹ Tiêu vẫn không khỏi lo lắng:
“Nhưng mà Tiểu Vũ mỗi tháng con vẫn phải trả hai nghìn tệ, liệu nhà mình có đủ tiền không?”
Ở nông thôn, một gia đình bình thường cả năm kiếm được hơn một nghìn tệ đã là khá lắm rồi. Có người còn sống chật vật, nên nghe nói phải trả hai nghìn tệ mỗi tháng quả thực khiến bà thấp thỏm.
Linh Vũ mỉm cười:
“Không sao đâu mẹ. Con đã ký được hợp đồng cung cấp rau cho một khách sạn lớn ở thị trấn, mỗi ngày họ sẽ mua ba trăm cân rau. Mẹ nghĩ xem, có nguồn thu ổn định như vậy thì không lo đâu.”
Mẹ Tiêu vẫn hoài nghi:
“Nhưng mà Tiểu Vũ, còn chi phí thì sao? Con phải trả tiền cho bạn con nữa chứ?”
Rau dĩ nhiên bán giá cao, nhưng lợi nhuận ròng có thể không nhiều, lại còn phí vận chuyển, xăng xe...
Linh Vũ: “…”
Quả nhiên, một lời nói dối lại cần nhiều lời khác để che đậy.
Trong lòng cô thoáng u ám, nhưng cô vẫn chưa định nói về không gian trồng trọt thần bí của mình lúc này.
Cô nói:
“Mẹ yên tâm, bạn con nói có thể để nợ tiền hàng, sau này trả cũng được, nên mẹ đừng lo chuyện trả góp nữa nhé.”
“Được rồi.” Mẹ Tiêu gật đầu, giọng hiền hậu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878375/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.