Tuy nhiên, niềm vui của Trịnh Hải Dương chẳng kéo dài được bao lâu, vì Tiêu Linh Vũ liền giải thích:
“Tôi không có đủ hàng để bán mỗi ngày, nhưng mỗi khi có rau dư, bà Tống đều đến mua.”
Trịnh Hải Dương nhíu mày hỏi:
“Cô Tiêu, ý cô là bà ngoại tôi có thể phải về tay không vì cô không có nhiều hàng sao?”
Anh cảm thấy có chút áy náy thay cho bà mình.
Tiêu Linh Vũ vội vàng nói rõ:
“Không đâu. Tôi luôn chừa sẵn một ít cho bà Tống. Nếu hôm nào có nhiều rau, tôi sẽ gọi điện báo trước, để bà ấy đến lấy thật sớm.”
“Tốt quá!” Trịnh Hải Dương thở phào nhẹ nhõm: “Sau này tôi sẽ nói bà mua nhiều hơn một chút, như vậy tôi sẽ không phải đến khách sạn này giành đồ ăn với người khác nữa!”
Tiêu Linh Vũ chỉ mỉm cười, không đáp.
Lúc này Cố Tử Dạ xen vào:
“Hải Dương, việc cho cô Tiêu thuê cửa hàng đó có gặp rắc rối gì không?”
Trịnh Hải Dương lập tức đáp:
“Đương nhiên là không. Hợp đồng thuê sẽ hết hạn vào tháng sau, tôi sẽ không gia hạn nữa mà chuyển sang cho cô Tiêu thuê luôn.”
Tiêu Linh Vũ có chút lo lắng:
“Như vậy có ổn không?”
Trịnh Hải Dương xua tay cười:
“Không sao cả. Bên thuê hiện tại vốn không phải người tốt, lại vi phạm hợp đồng nhiều lần, nên tôi có quyền chấm dứt. Cô đang cần thuê, vậy chẳng phải tôi đỡ công tìm người mới sao? Hơn nữa, bà ngoại tôi đã cho cô thuê nhà, nghĩa là bà rất có thiện cảm với cô. Vì bà và vì cả Cố Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878372/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.