“Oa, thơm quá đi mất!” Từ xa đã ngửi thấy mùi thức ăn, Giang Đào liền hỏi:
“Chú Trần, chú nấu món gì mà sao lại thơm thế? Từ đằng xa đã ngửi thấy mùi rồi.”
“Tiểu Đào, đến rồi à!” Chú Trần cười đáp: “Hôm nay cũng không nấu gì đặc biệt, chỉ làm vài món chay bình thường thôi.”
“Đúng là tay nghề nấu ăn của chú Trần rồi.” Giang Đào tán thưởng: “Dù chỉ là mấy món chay bình thường, vậy mà chú lại có thể nấu thành hương thơm lan cả chục dặm!”
“Ha ha, Tiểu Đào, cháu càng ngày càng biết nói chuyện rồi đấy.” Chú Trần cười lớn: “Vào trong ngồi đi, con bé Linh Vũ đến từ sớm rồi.”
Giang Đào bước vào, nhìn thấy Tiêu Linh Vũ thì mỉm cười gọi:
“Linh Vũ!”
Đúng lúc đó, Cố Tử Dạ và Vương Chí Dân đang ăn cà chua sống. Thấy Giang Đào đi vào, vốn định chào hỏi một tiếng, nhưng vừa ngẩng đầu đã lập tức há hốc mồm.
Ở huyện Hưng Âm, cục trưởng Giang là người nổi tiếng lạnh lùng, nghiêm khắc, công tư phân minh, vậy mà lại có thể tươi cười hòa nhã với một cô gái, thật khiến người ta thấy kỳ lạ.
“Anh Giang!” Tiêu Linh Vũ gọi.
Tửu Lâu Của Dạ
Giang Đào quay sang nhìn Cố Tử Dạ:
“Cố tổng!”
“Khụ khụ…” Cố Tử Dạ bất ngờ bị sặc, ho sặc sụa một lúc. Đến khi ổn định lại, anh ta nhìn Giang Đào đầy kinh ngạc mà chào: “Cục trưởng Giang!”
“Được rồi, mọi người đều có mặt rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi!” Chú Trần lên tiếng.
Sau khi làm xong món cuối cùng, dì Trần cũng bưng đồ ăn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878363/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.