Rau của Tiêu Linh Vũ đã bán hết, cô liền thu dọn rời đi, nếu để muộn hơn một chút thì quản lý đô thị sẽ đến.
Sau khi Tiêu Linh Vũ rời khỏi, cô hoàn toàn không để ý rằng chủ một quầy bán rau gần đó đang nhìn cô bằng ánh mắt âm hiểm.
Trong khi đó, Giang Đào đang làm việc ở cục cảnh sát thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
“Chú Trần?” Giang Đào hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Chú Trần cầm điện thoại, thím Trần cũng ghé lại, hỏi:
“Tiểu Đào, dì chỉ muốn hỏi một chút, rau của Linh Vũ đã bán hết chưa? Còn không?”
Giang Đào hơi cau mày:
“Cháu không biết.”
“Không biết sao!” Chú Trần rõ ràng có chút thất vọng, thím Trần liền nói xen vào:
“Tiểu Đào, hay là cháu giúp bọn dì hỏi xem, nhà nó còn rau không? Hoặc cháu cho bọn dì số điện thoại của nó, dì sẽ gọi hỏi trực tiếp.”
Nghe thấy giọng điệu vừa thất vọng vừa nôn nóng của họ, trong lòng Giang Đào dấy lên chút nghi hoặc. Anh hỏi:
“Chú Trần, rau của Linh Vũ có vấn đề gì sao?”
Chú Trần lập tức lắc đầu:
“Không có vấn đề, không có vấn đề gì hết.” Nói đến đây ông lại dừng một chút: “Nếu có vấn đề thì chỉ có một thôi, rau của con bé thật sự quá ngon.”
“Hả?” Giang Đào chưa kịp phản ứng.
Vì mấy hôm nay bạn bè tới chơi, anh bận rộn tiếp đãi nên số rau mà Tiêu Linh Vũ đưa cho anh vẫn còn để trong tủ lạnh, chưa kịp nấu, cũng chưa biết mùi vị ra sao.
Chú Trần cười nói:
“Nghe cháu ngạc nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878361/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.