Sáng hôm đó, Tiêu Chính Dương nhận được tin từ trưởng thôn, phần lớn dân làng đồng ý cho thuê đất sau núi, nhưng họ muốn biết cách tính tiền thuê cụ thể. Một số thì vẫn chưa đưa ra câu trả lời dứt khoát, còn vài hộ thì thẳng thừng từ chối. Họ thà để đất bỏ hoang chứ nhất quyết không cho nhà Tiêu Chính Dương thuê.
Vì vậy, Tiêu Chính Dương cùng con gái là Tiêu Linh Vũ đến nhà trưởng thôn bàn bạc chi tiết, rồi cùng nhau tính toán phương án.
Tiêu Chính Dương đưa cho trưởng thôn một điếu thuốc rồi hỏi:
“Trưởng thôn, mội nói thế nào rồi?”
Trưởng thôn nhận thuốc, hơi nhíu mày:
“Chính Dương, Linh Vũ à, đa số đều bằng lòng cho thuê, đất ở đó chủ yếu là đất cát, có thể trồng lạc, khoai lang, dưa hấu… nhưng vì cách xa làng, nên nếu giá thuê hợp lý thì coi như giúp họ bớt gánh nặng.”
Dù sao thì ruộng đất ở đó thu nhập chẳng bao nhiêu, cho thuê lấy tiền cũng tốt hơn bỏ hoang.
Tiêu Chính Dương lập tức nói:
“Trưởng thôn yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ trả mức giá hợp lý.”
Trưởng thôn gật đầu:
“Tôi tin cậu.” Ông rít một hơi thuốc rồi nói tiếp: “Nhưng vẫn có một số hộ chưa chịu nói gì, chắc còn chờ xem phản ứng của người khác, có vài nhà muốn tự làm lấy. Phiền phức nhất là hai, ba hộ kiên quyết nói thà bỏ đất hoang chứ không cho các người thuê.”
Tiêu Chính Dương và Tiêu Linh Vũ nắm được đại khái tình hình. Hai cha con liếc nhau, rồi đều im lặng.
Lúc này, trưởng thôn quay sang Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878342/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.