Lâm Vũ Mộng đặt điện thoại xuống, vui vẻ nói với mẹ: “Mẹ, ba nói là ba chưa ăn. Mẹ mau gói ít đồ ăn mang cho ba đi!”
Dì Lâm do dự nói: “Mộng Mộng, nhưng mẹ sợ là cơm mẹ nấu không đủ.”
Thực chất, dì không hề muốn gặp lại người đàn ông bội bạc đó.
Lâm Vũ Mộng lập tức nói: “Mẹ, con có thể đi mua thêm hai cái bánh bao cho ba. Chẳng phải ba thích ăn bánh bao sao?” Nói rồi, Lâm Vũ Mộng lấy một hộp cơm từ trong bếp, nhìn vào nồi cơm thấy vẫn còn khá nhiều, liền xúc cơm bỏ vào hộp, gói lại cẩn thận giữ nóng. Cô cho thêm mấy món ăn vào những ngăn khác, rồi đưa hộp cơm cho mẹ, nói: “Mẹ, giờ mẹ có thể mang cho ba rồi đó!”
Dì Lâm ngạc nhiên trước sự nhanh nhẹn của con gái. Trong lúc dì còn chần chừ thì con bé đã chuẩn bị xong xuôi hết cả. Dì ậm ừ: “Nhưng Mộng Mộng, mẹ vẫn chưa ăn cơm mà.”
Lâm Vũ Mộng cười nói: “Mẹ, con đã nghĩ đến rồi, con đã chuẩn bị đủ cho cả mẹ và ba, mẹ có thể ăn cùng ba ở công ty!”
Dì Lâm biết mình không còn đường thoái thác, nếu cứ tiếp tục kiếm cớ, chắc chắn sẽ khiến con gái nghi ngờ. Dì đành xách hộp cơm, dặn dò: “Mộng Mộng, ăn xong nhớ khóa cửa lại, không được mở cửa cho người lạ, biết chưa?”
Lâm Vũ Mộng gật đầu: “Mẹ, con biết rồi. Con đâu còn là trẻ con nữa, nếu mẹ không đi nhanh, ba sẽ đói mất!”
Dì Lâm thở dài bất lực, sau đó rời đi.
Khoảnh khắc mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878328/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.