Sau khi bà Tống mang rổ rau về nhà, ông Tống nghiêm giọng nói: “Bà nó à, sao lại lấy nhiều rau thế? Chúng ta giảm tiền thuê cho con bé đâu phải để đổi lấy mớ rau này!”
Bà Tống hừ nhẹ: “Tôi cũng đâu có muốn lấy nhiều. Tôi định trả tiền, nhưng mẹ con bé nhất quyết không chịu, còn dúi cả rổ rau cho tôi nữa.”
Ông Tống nghe vậy thì nheo mắt, nói: “Thôi được, vậy coi như người ta có lòng.” Rồi ông cúi đầu tiếp tục luyện chữ.
Khi bà Tống bắt đầu nấu bữa trưa, mùi thơm của cải thảo vừa cho vào chảo đã lan khắp gian phòng.
Ông Tống chun mũi hít hà, lập tức kêu lớn: “Bà nó à, bà đang nấu gì thế? Sao mà thơm dữ vậy?”
Tiếng cải xèo xèo trong chảo át hết cả tiếng gọi, bà Tống chẳng nghe thấy gì.
Bị mùi thơm cuốn hút, ông Tống đặt bút xuống, chạy ngay vào bếp. Ông đảo mắt nhìn quanh, chẳng thấy món nào khác ngoài nồi cải trên bếp. Ông nhìn chằm chằm vào cải thảo rồi hỏi: “Chỉ có món cải này thôi mà thơm vậy sao?”
Bà Tống trừng mắt, gắt khẽ: “Thế ông thấy tôi đang nấu món gì khác chắc?” Nhưng trong lòng bà thì lại thầm hả hê vì được khen.
Tửu Lâu Của Dạ
Ông Tống nhìn đĩa cải cùng đống rau chưa chế biến, ánh mắt sâu xa như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Nhà bà Tống có khoảng tám người ăn cơm trưa, vừa bưng mâm ra, mọi người đã tranh nhau gắp, làm bàn ăn náo loạn cả lên. Một người phụ nữ trung niên vừa ăn vừa hỏi: “Mẹ, rau này mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878326/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.