Mẹ Tiêu thật sự không biết phải làm thế nào với đám rau khổng lồ mọc lên trong vườn sau chỉ sau một đêm, bà không dám cho ai biết, càng không thể đem biếu tặng, nhưng nhà họ Tiêu cũng không thể ăn hết đống rau ấy.
Cuối cùng, cả nhà bàn bạc và quyết định, ăn được bao nhiêu thì ăn, phần còn lại thì phơi khô để dự trữ, cái nào không bảo quản được thì đem cho heo gà ăn, may mắn là nhà cũng có nuôi heo, bò, gà, vịt.
Sáng hôm đó, bữa cơm nhà họ Tiêu thịnh soạn hơn hẳn. Ăn xong, Tiêu Linh Dạ lau miệng, ợ một cái rõ to rồi nói đầy thoả mãn:
“Đây là lần đầu tiên em ăn rau ngon đến thế, không ngờ cải thảo lại ngon vậy!”
Câu nói này thật hiếm khi phát ra từ chàng trai vốn ghét ăn rau từ nhỏ, thế nhưng đám rau khổng lồ kia ngon đến mức lấn át cả thịt. Những người khác cũng gật gù đồng tình.
“Ba cũng chưa từng ăn rau nào ngon đến vậy.” Ba Tiêu cũng lên tiếng.
Tiêu Linh Dạ cười đùa:
“Mẹ, có khi nào là thần tiên đi ngang qua vườn mình, rắc nước thần xuống nên rau mới to và ngon thế này không?”
“Phụt!” Tiêu Linh Vũ phun cả ngụm nước đang uống, ho sặc sụa.
Tiêu Linh Dạ vội vàng đỡ lấy chị, lo lắng hỏi:
“Chị, chị không sao chứ?”
Tiêu Linh Vũ vội khoát tay:
“Không… không sao cả!”
Tên nhóc này nói trúng tim đen rồi! Dù không phải nước thần của thần tiên, nhưng cũng là nước suối kỳ diệu. Mà suy cho cùng, người ban phép màu ấy chính là cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878300/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.