Đây là vào thời điểm điện thoại di động chưa phổ biến, tuy nhiên, thế hệ trẻ thì thường sẽ có một chiếc.
Trần Tiểu Hoa gọi vào một số điện thoại. Sau khi có người nghe máy, Trần Tiểu Hoa lập tức hỏi:
“Anh hai, Tiểu Nhiên thế nào rồi?”
Chưa kịp để đối phương trả lời, một giọng nói đã vang lên:
“Anh còn nợ bệnh viện 50.000 tệ, khi nào anh mới trả? Nếu không trả ngay, chúng tôi sẽ phải cắt thuốc của bệnh nhân!”
Ngay sau đó, một giọng the thé, nặng chất quê mùa phản bác:
“Cướp giữa ban ngày à! Mới hôm kia chúng tôi vừa đóng 5.000, sao lại cần tiền nhanh như thế? Tôi biết rồi, chắc chắn là cô tham ô tiền cho mình, đồ ăn cắp!”
Y tá bị vu oan thì bực bội ra mặt:
“Bà gọi ai là đồ ăn cắp hả, bà già nhà quê! Bà không thấy con trai bà bị thương nghiêm trọng thế nào sao? Anh ta bị đ.â.m ngay gần tim, suýt nữa thì chết. Giám đốc chúng tôi còn thương tình miễn cho một phần chi phí, nếu không thì bà nghĩ 50.000 đã đủ chắc? Trong tổng số đó, nhà bà mới trả 5.000 mà dám gọi tôi là ăn cắp? Nếu không vừa lòng với dịch vụ của bệnh viện chúng tôi thì cứ việc chuyển viện.” Cô ta hừ lạnh: “À mà quên, chắc chẳng có bệnh viện nào dám nhận con trai bà đâu. Cậu con trai hoàn hảo của bà đã đắc tội với người quyền thế nhất thành phố Z, Nhan thiếu gia rồi còn gì!”
Trong mắt Lan Ngạc Anh, con trai bà là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời. Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878294/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.