“Đứng yên!” Hai mươi cảnh sát bất ngờ xuất hiện, chĩa s.ú.n.g về phía bọn buôn người.
Một nhóm cảnh sát khác nhanh chóng xông vào nhà kho cũ. Đám buôn người sững sờ khi thấy cảnh sát. Đến lúc hoàn hồn thì chúng đã bị đè xuống đất, hai tay bị khóa ra sau gáy.
Lúc này, một người đàn ông mặc cảnh phục bước ra. Gương mặt tuấn tú, khí thế bức người. Anh nghiêm giọng ra lệnh:
“Lục soát kỹ khu vực, tuyệt đối không để tên nào chạy thoát!”
“Rõ!”
Các cảnh sát lập tức hành động.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Giang Đào nhìn thẳng vào người phụ nữ trung niên:
“Còn đồng bọn nào khác không?”
“Không, không còn nữa!” Người phụ nữ liên tục lắc đầu, nhưng trong lòng vô cùng khó hiểu, tại sao cảnh sát lại có thể phục kích ngay tại sào huyệt của bọn họ? Ánh mắt bà ta nhanh chóng dừng lại trên người Tiêu Linh Vũ đang đứng sau lưng một viên cảnh sát. Đôi mắt bà ta bùng lên ngọn lửa giận dữ, chỉ tay chất vấn:
“Là mày đúng không? Chính mày đã dẫn cảnh sát tới đây!”
Lúc này bà ta mới bừng tỉnh. Trước đó, cả nhóm còn âm thầm chế giễu cô gái này, nghĩ rằng cô quá ngây thơ, nhưng hóa ra chính bọn họ mới là lũ ngốc bị lừa.
Linh Vũ không trả lời. Giang Đào bước về phía cô. Anh định bắt tay cảm ơn, nhưng khi thấy đứa bé trong tay cô, anh chỉ gật đầu:
“Cô Tiêu, cảm ơn cô đã phối hợp và hỗ trợ. Nếu không có cô, e rằng chúng tôi chưa biết khi nào mới tóm được nhóm buôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878280/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.