Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Linh Vũ, Nhan Tư Minh nhướng mày cười nói:
“Đừng có ngơ ra như thế, em chính là tiểu pháo hoa của tôi đấy!”
Tiêu Linh Vũ giật hết cả dây thần kinh trên trán, nhưng vì bây giờ Nhan đại thiếu gia đang đứng về phía cô, nên cô cũng không định đôi co với anh ta. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là anh ta được quyền gọi cô bằng bất kỳ cái tên nào mình thích.
Tiêu Linh Vũ cố nặn ra một nụ cười gượng gạo đến cứng đờ. Cô nói:
“Vậy tôi có nên cảm ơn Nhan đại thiếu đã ban cho tôi biệt danh vinh dự này không?”
Trong lòng thì cô lật cả trời: “Tiểu pháo hoa gì chứ? Ở đâu ra cái tên oái oăm thế?”
Nếu thật sự cô có tính cách bùng nổ như cái biệt danh đó thì kiếp trước đã không bị Trần Nhiên lừa thảm đến thế, để rồi mất hết danh tiếng, đến cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Tiêu Linh Vũ liếc nhìn Nhan Tư Minh đầy nghi ngờ. Cô chỉ tiện tay kéo đại một người trên phố làm bia đỡ đạn, không ngờ lại nhặt được cả kho báu.
Chưa cần tự mình ra tay trả thù, Trần Nghị và Triệu Văn Mạn đã tự hại chính mình... nếu như người đàn ông bên cạnh cô thực sự là vị Nhan đại thiếu gia lừng danh kia.
Đúng lúc đó, có tiếng chuông điện thoại vang lên. Khi nghe thấy âm thanh đó, Triệu Văn Mạn lập tức hoảng hốt. Cô ta nhìn quanh rồi gắt gỏng quát:
“Ai... Ai để điện thoại kêu vậy hả? Công ty quy định rõ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878257/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.