Lời nói của Tiêu Linh Vũ khiến tất cả mọi người c.h.ế.t lặng.
Cô nói vậy là có ý gì? Là Trần Nhiên đã sắp đặt người đàn ông kia ngủ với Tiêu Linh Vũ ư? Làm sao có thể chứ?
Trần Nhiên cũng kinh ngạc không kém, một tia hoảng loạn vụt qua ánh mắt hắn.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, rồi cố giữ bình tĩnh, gượng cười nói:
“Vũ Nhi, em… em đang nói gì vậy? Đừng nói nhảm nữa.”
Sau đó, như vừa nghĩ ra điều gì, hắn tỏ vẻ nhẹ nhõm rồi dịu giọng:
“Em đang nói những lời này vì giận anh đúng không? Anh hiểu mà.”
Tiêu Linh Vũ suýt bật cười vì độ trơ tráo của hắn, nhưng cô không tức giận, ngược lại còn cười lớn:
“Trần Nhiên, anh và cô Triệu đây biết rõ tôi có nói nhảm hay không!”
Không để Trần Nhiên kịp phản ứng, Tiêu Linh Vũ quay sang liếc nhìn Triệu Văn Mạn, rồi nghiêm giọng quay lại nhìn Trần Nhiên:
“Tối hôm qua, tôi nhận được cuộc gọi từ giám đốc Lý của phòng marketing. Anh ta bảo tôi cùng đến khách sạn Marriott để tiếp một vị khách quan trọng. Công ty đang cố gắng ký hợp đồng với đối tác này, nên tôi được yêu cầu tiếp đãi chu đáo.”
Một người trong đám đông thắc mắc:
“Nhưng cô làm ở phòng nhân sự mà? Sao giám đốc Lý lại nhờ cô hỗ trợ?”
Chuyện này không hợp lý chút nào. Đây là một công ty lớn, nguyên tắc cơ bản là không can thiệp vào công việc của phòng ban khác. Nếu khách hàng này thuộc phòng marketing, thì tại sao lại điều người của phòng nhân sự đến tiếp? Không lẽ phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878252/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.