Chelsea cầm giày, đi bằng ngón chân, một cách nhẹ nhàng nhất vào căn hộ của Bo.
“Cô đã ở đâu vào tối qua?”
Giày tuột khỏi tay khi cô quay người lại. Jules đang đứng trong bếp, một lần nữa không mặc áo. “Chúa tôi,” cô thở hắt và đặt tay lên tim mình. “Anh đang làm gì ở đây vậy?”
Anh ta nhún vai. “Pha café.”
Café nghe có vẻ tuyệt. “Tôi sẽ ra ngay,” cô nói, và đi vào phòng ngủ của mình. Cô thay một chiếc áo có mũ lớn và một chiếc quần thun thể thao lửng. Giường của cô vẫn sạch sẽ, như thể không có ai ngủ trên đó. Cô đi về phía bên kia hành lang và nhìn vào phòng em gái mình. Bo vẫn đang nằm xoài người trên tấm drap màu vàng, mơ màng ngủ và hoàn toàn khỏa thân.
Chelsea đi vào phòng bếp và lấy một cái tách từ tủ bếp. “Vậy, kể cho tôi nào?” Cô rót café vào tách và liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở bàn. “Anh sẽ cưới em gái tôi chứ?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô từ tờ báo. “Thế Bressler sẽ cưới cô chứ?”
“Ai nói tôi ở cùng Ông Bressler?” Thánh thần ơi, cô hy vọng không ai khác có thể đoán được điều đó.
“Cô rời đi với áo vest của anh ta trên vai.”
Ôi trời. “Làm sao anh biết được đó là của anh ta?”
“Chỉ có hai người đàn ông mặc áo vest màu than chì của Hugo Boss ngày hôm đó. Mark và Ty Savage.”
Khỉ thật, tại sao Jules lại chú ý đến những điều như thế.
“Tôi biết rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gi-ngoai-rac-roi/2311692/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.