Có một năm Đoạn Mặc Ngôn đi cùng với Tiêu Tiêu về quê của cô đón năm mới.
Buổi chiều đêm giao thừa, Tiêu Tiêu kéo anh đi ra ngoài sắm đồ tết, tuy phải đi đến mấy con đường, nhưng Tiêu Tiêu không chọn phương tiện giaothông, mà cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, vui vẻ chen chúc trênđường cái. Người qua lại trên đường đều mang theo vẻ mặt bận rộn và vuitươi, đi sắm đồ hoặc là tụ tập với bạn bè thân thiết, trên gương mặtbình thường luôn vội vã, vô cảm bây giờ đều là nụ cười tươi tắn.
Đoạn Mặc Ngôn chẳng có hứng thú gì với trò đón năm mới, xưa nay chưa bao giờ phải lo liệu những chuyện thế này, huống chi nhà họ Đoạn cũng không cần anh phải sắm sửa đồ tết gì, chỉ cần anh có thể về nhà ăn một bữa cơmtất niên đàng hoàng là tốt lắm rồi. Hôm nay đi ra ngoài sắm đồ tết, làlần đầu tiên được trải nghiệm.
Mỗi khi đến tết, tâm trạng củaTiêu Tiêu cũng không tốt lắm, thậm chí có thể nói là bị áp lực, nhưng từ đáy lòng, cô vẫn luôn hâm hộ không khí đón năm mới vui vẻ, náo nhiệtcủa những gia đình khác. Năm nay có người yêu cực kì thân mật ở bêncạnh, lần đầu tiên cô có thể buông thả nụ cười của mình trong đêm giaothừa, vui tươi như một chú chim nhỏ, đi trên đường cũng nhảy nhót tungtăng, nếu không phải Đoạn Mặc Ngôn kéo cô lại, có khả năng cô sẽ bay lên trời luôn cũng không chừng.
Hai người đi một mạch đến một conphố được bố trí bốn khối đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gap-khong-nen-duyen/2429215/chuong-45-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.