Đậu Đậu mà Tiêu Trạch từng tưởng tượng thông qua lời nói của Lâm Dư là một người đàn ông cao ngốc nghếch gần bằng tuổi với tuổi, thế nhưng hôm nay gặp được, mới phát hiện đối phương cách một trời một vực với suy nghĩ của anh.
Lâm Hoạch yếu ớt dựa vào đầu giường, có thể nhìn ra anh cao không hơn Lâm Dư mấy, tầm một mét bảy lăm, cả người cùng gò má gầy trơ nhìn thấy xương, da thịt tái nhợt không có chút hồng hào nào, hai hõm mắt đen ngòm, thế nhưng lông mi từng có thể thấy rõ từng sợi vừa đen vừa dài.
Anh ta chỉ nói ra hai chữ “Đậu Đậu” và “Lâm Dư”, mà âm thanh đó cứ như khói bếp trôi bồng bềnh ở chốn núi non, dễ dàng tan đi mất, ngay cả chút bóng dáng nhỏ cũng chẳng còn thấy đâu, Khi anh ta nói xong, đôi môi vẫn hở ra lộ ra một cái răng cửa, nhìn qua vô cùng khờ khạo.
Bác sĩ cũng không cho hai người thăm quá lâu, bởi dù gì cả hai cũng phải người thân của bệnh nhân. Lâm Dư dính bên giường không chịu đi, Tiêu Trạch chỉ còn cách kéo bác sĩ ra ngoài hành lang hỏi han kéo giờ, hỏi hết chuyện này tới chuyện kia, cuối cùng gửi cho một phong bì, mới có thể miễn cưỡng tranh thủ thêm được vài phút.
“Đậu Đậu, em sẽ dẫn anh rời khỏi nơi này.” Lâm Dư nắm lấy bàn tay nứt nẻ vì lạnh của Lâm Hoạch, nước mắt chảy xuống rơi trên mua bàn tay, chợt nức nở nói: “Đau lắm phải không, em biết cái cảm giác này.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339943/quyen-5-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.