Hoàng hôn trên biển vào mùa xuân vẫn rất lạnh, mặt nước lênh đênh, những tầng sáng đỏ hồng dần biến mất, bầu trời cùng biển cũng khoác lên một chiếc áo đen ngòm. Trong dòng nước biển lạnh thấu xương, máu tươi bỗng nhiên chảy ra nhuộm đẫm cả một mảng, lúc này hai cỗ thân thể mới từ từ nổi lên.
Tiêu Trạch ôm Lâm Dư bơi về phía đất liền, bụng của cậu chảy máu không ngừng, sớm đã nhuộm đỏ hết cả chiếc áo đang mặc. Nhóm người cảnh sát và nhân viên cấp cứu trực ở trên bờ đỡ hai người vào bờ, Lâm Dư nhanh chóng được để lên cáng, cho dù di chuyển từ mặt đất đến xe cứu thương có xốc nảy cỡ nào, thì cậu vẫn hôn mê không biết gì.
Cả người Tiêu Trạch ướt nhẹp, thế nhưng anh luôn ở cạnh Lâm Dư không rời một phút giây nào, sau khi lên xe cũng dùng ánh mắt nhìn chằm chằm suốt vào người đối phương. Hiện tại Lâm Dư lạnh rét run, sau gáy chảy quá nhiều máu, còn bụng bị đâm một nhát dao, mà không gian bên trong buồng xe có hạn, cho nên mấy vị bác sĩ cấp cứu qua qua lại lại hỗn loạn vô cùng.
Tiêu Trạch không lên tiếng hỏi tỷ lệ sống sót của Lâm Dư là bao nhiêu, bời vì anh… không đủ can đảm để lên tiếng.
Chiếc xe cảnh sát lúc này đi trước mở đường, sau khi chạy thẳng một đường tới bệnh viện lập tức tiến hành phẫu thuật. Lâm Dư đã rời vào hôn mê sâu, toàn thân từ trên xuống dưới hay từ trong ra ngoài gì cũng ngâm trong một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339932/quyen-4-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.