Lâm Dư quát to một tiếng, sợ đến mức liên tục lui về phía sau, sau đó tay chân bủn rủn rồi ngã rạp ngồi trên đất. Cậu cũng không bận tâm dưới đất lúc này có gì, may mà dưới mông chỉ có bùn không có đá vụn, lúc này chỉ chăm chăm sợ hãi nhìn cánh tay trắng bệch kia.
Tuy rằng cậu thật sự sợ muốn chết, thế nhưng cũng không chạy tới kéo áo Tiêu Trạch, mà cố trở mình ngồi dậy bò tới gần một tí, sau đó hai hàm răng va cầm cập vào nhau:”Anh… Anh mau đến đây.”
Tiêu Trạch không động đậy gì, chỉ bịt miệng mũi cản đi mùi hôi thối, ban nãy anh đoán có lẽ dưới này chỉ chôn đồ vật, chứ không nghĩ tới lại là bộ phận thi thể bị tách rời. Hai cánh tay cùng đôi bàn tay đọng lại vết máu, qua thời gian lâu nên máu tụ thành màu đen, cho nên tuy bên ngoài là một màu trắng bệch, nhưng nhìn qua bẩn vô cùng, mấy ngón tay cũng sưng tấy.
Tiêu Trạch đứng dậy, xách Lâm Dư đang bị dọa sợ ra xa vài bước, rồi ôm đối phương vỗ lưng động viên: “Không có gì, đừng sợ, sợ đến nấc cụt luôn rồi hả?”
Lâm Dư cứ chốc lại nấc một cái, cậu ôm chặt Tiêu Trạch không buông tay. Lần đầu tiên đi khảo sát, cậu hết bị thôn dân kéo bè kéo phái đánh nhau, rồi lại chơi trò xuyên qua suýt nữa bị sét đánh chết, hiện tại lần thứ hai, thẳng bay đến một bộ thi thẻ, mà bà mẹ nó chỉ có một bộ phận chứ không được cái xác toàn thây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339926/quyen-4-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.