Lâm Dư khá là nhát gan, chỉ có những lúc đoán mệnh cậu mới tràn trề tự tin, còn bình thường người ta mà lỡ nhìn cậu nhiều hơn hai cái, thế nào cậu cũng sẽ hoài nghi không biết bản thân lại làm ra trò cười gì cho thiên hạ, hay làm chuyện gì sai rồi.
Vào giờ phút này khi đứng ở một khu đại sảnh xa hoa, nhận lấy ánh mắt hết người này đến người khác, tất cả đều ẩn chứa sự tò mò và tìm tòi moi móc, cứ như Giang Tuyết Nghi cũng không cắt cổ tay của cô, mà là cắt của họ vậy.
Giải Ngọc Thành không tỏ ra chút hoang mang nào, lấy tay bịt loa điện thoại di động lại, cuộc gọi liền trở nên im thin thít, rồi vẫn tỉnh như sáo mà hỏi: “Hai người lái xe tới sao? Có cần tôi đưa về hay không hay?”
Tâm trạng của Tiêu Trạch cũng bình thường chả kém anh là bao: “Cóái xe, anh không cần đưa.”
Còn Lâm Dư thì gấp muốn chết luôn, cậu cũng không phải thần tiên, nếu không đã nhanh chóng bấm ngón tay tính cát hung cho Giang Tuyết Nghi rồi. Đi ra khỏi khách sạn, lúc này cậu rốt cuộc không còn nhịn nổi, liền đỏ mặt tía tai đánh Giải Ngọc Thành một cái: “Anh mau vể nhìn người ra đi! Ầm ĩ sao lôi cả mạng người ra!”
Giải Ngọc Thành che vai, còn làm dáng lùi về sau: “Mẹ nó, cũng mạnh ghê.”
Coi như việc không liên quan tới mình, nhưng mà Tiêu Trạch cũng hơi không nhìn lọt mắt sự cợt nhả của đối phương, cũng lên tiếng: “Trở về xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339922/quyen-4-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.