Là một người yêu thích việc đọc sách bằng với việc ăn cơm, chỉ cần một bụng đồ ăn thì cậu tức khắc sẽ có sức lực. Thêm nữa, mấy kẻ lưu manh thiếu đạo đức thì thích gây sự, còn cậu bày vài trò đã thoải mái rồi, mà lỗ tai như Lâm Dư phải dựa vào dỗ dành, dỗ chừng hai câu là người như muốn bay cả lên thiên đường.
Cho nên nếu mà cậu không được Tiêu Trạch đẩy ra khi đến trạm, e là bản thân cũng bị đẩy đến nhà bà luôn rồi.
Đã lên lớp hết một ngày, do đó cả nguyên hôm nay hiệu sách Mắt Mèo không mở cửa, giờ về nhà cũng lười nên đi thẳng vào cửa bên vào nhà, mãi đến khi nằm xuống giường nghỉ ngơi, cũng không xuống lầu nhìn thử một cái.
“Anh, em muốn ngủ.” Lâm Dư ăn cơm xong tivi còn chưa xem được, đã bị Tiêu Trạch lôi đầu vào phòng sách học bù. Ngày hôm nay cậu không những trong lớp lo ra, còn phá hoại bầu không khí trong lớp, bị phạt học bù là phải, nhưng mà lúc trèo lên giường chui vào ổ chăn, Tiêu Trạch cứ lải nhải không ngừng.
“Mới mười một giờ đã ngủ? Em khỏi làm bộ với anh.” Tiêu Trạch dựa vào đầu giường ôm Lâm Dư vào trong ngực, trong tay cầm một quyển ghi chép công tác, “Đây là án lệ nghiên cứu trong thời gian khảo sát của Dĩnh Sơn, tập hợp toàn bộ những hạng mục về địa chất dã ngoại không thiếu sót một thứ gì.”
Anh nói xong liền có chút kiêu ngạo, giơ tay vỗ vào đầu Lâm Dư, nói: “Em biết quyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339915/quyen-4-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.