Tiêu Trạch dựa vào tường cả một đêm không nhúc nhích, anh không nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ âm thanh của quỷ, hiện tại chỉ còn tiếng gió thổi ngoài sân, cùng tiếng hít thở của trứng bịp bợm nằm trong lòng mình. Lâm Dư vòng tay qua eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cần cổ ngủ rất ngon lành.
Cái đùi bị đè lúc lâu nên giờ cảm thấy hơi tê, đợi thêm chút nữa có lẽ ngay cả chút cảm giác cũng không còn. Cứ một lúc, Tiêu Trạch sẽ chỉnh lại cái chăn lông đắp trên người cả hai, sau đó dựa vào đầu Lâm Dư dần nhắm mắt lại.
Từ trước đến giờ đội khảo sát không bao giờ có thói quen ngủ nướng, mà luôn thức dậy vào sáng sớn để làm việc. Các người dân ở đây cũng thức từ sớm, đang nhiệt tình chuẩn bị bữa ăn. Lâm Dư chưa từng được ngủ giấc nào yên ổn như vậy, tuy rằng cả đêm không thay đổi tư thể làm thân thể bị cứng đờ, thế nhưng cậu không có mơ, cho nên ngủ khá là sâu và ngon lành.
Lúc mở mắt ra, cậu mới nhớ tới mình còn được Tiêu Trạch ôm, hèn gì lại thoải mái như vậy. Cậu ngửa đầu nhìn thử, thì thấy Tiêu Trạch nghiêng, gương mặt lộ ra chút mệt mỏi, lông mi đang nhắm rất dài, lỗ mũi vừa cao lại thẳng, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, thế nhưng lúc ngủ không có nghiêm túc như bình thường.
Tuy Tiêu Trạch gầy, thế nhưng lực của anh vẫn rất mạnh. Lâm Dư định bò ra chuuẩn bị nước rửa mặt mà giật tay hoài không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339888/quyen-3-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.