Trên thế giới này có tới hàng nghìn người, hàng vạn chủng loại, cho nên không có ai là giống ai cả, hẳn là có người lòng dạ từ bi, trong lòng không suy tính chuyện gì. Tiêu Trạch từng đi nước ngoài, cũng đã nhìn quen mắt khắp mọi miền Trung Hoa, thế như chưa từng gặp ai giống như Lâm Dư.
Nói cậu ngây thơ, cậu liền như đứa thiểu năng nói chuyện không ngượng mồm, có thể thẳng thắn nói ra câu yêu câu thích, mà chẳng hề giấu đi cái cảm xúc hưng phấn trào dâng.
Thế nhưng mâu thuẫn ở chỗ, Lâm Dư rất dễ ngại, chỉ cần nhìn thẳng hoặc trêu chọc vài câu thì mặt đã đỏ tận mang tai. Nếu mà mọi người cùng cậu ấy ở chung sớm chiều suốt mấy tháng, tin chắc là cũng sẽ không mò ra được sự mẫn cảm kia giấu trong sợi dây thần kinh nào.
Dưới ánh đèn sáng trưng, Tiêu Trạch vạch cái áo len mỏng của Lâm Dư lên khiến cho cái bụng bằng phẳng đang thít chặt rồi giãn ra hết cỡ hít hà của cậu hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.
Bởi vì Lâm Dư có uống hơi nhiều, cho nên không kiềm chế được động tình, thế nhưng lộ ra rõ mồn một như này đúng là có quá khác người. Cậu nắm lấy thứ kia của mình, cả người vui vẻ yếu xìu không sức đâu kéo chăn che lại.
Cậu đang muốn kẹp hai chân thế nhưng lại bị men say điều khiển, cho nên chỉ có hơi giơ giơ lên. “Anh”. Cậu dùng cái cổ họng khàn của mình gọi Tiêu Trạch một tiếng. “Anh đừng nhìn… Đừng nhìn…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339875/quyen-3-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.