Trên thế giới này có tới hàng nghìn người, hàng vạn chủng loại, cho nên không có ai là giống ai cả, hẳn là có người lòng dạ từ bi, trong lòng không suy tính chuyện gì. Tiêu Trạch từng đi nước ngoài, cũng đã nhìn quen mắt khắp mọi miền Trung Hoa, thế như chưa từng gặp ai giống như Lâm Dư.
Nói cậu ngây thơ, cậu liền như đứa thiểu năng nói chuyện không ngượng mồm, có thể thẳng thắn nói ra câu yêu câu thích, mà chẳng hề giấu đi cái cảm xúc hưng phấn trào dâng.
Thế nhưng mâu thuẫn ở chỗ, Lâm Dư rất dễ ngại, chỉ cần nhìn thẳng hoặc trêu chọc vài câu thì mặt đã đỏ tận mang tai. Nếu mà mọi người cùng cậu ấy ở chung sớm chiều suốt mấy tháng, tin chắc là cũng sẽ không mò ra được sự mẫn cảm kia giấu trong sợi dây thần kinh nào.
Dưới ánh đèn sáng trưng, Tiêu Trạch vạch cái áo len mỏng của Lâm Dư lên khiến cho cái bụng bằng phẳng đang thít chặt rồi giãn ra hết cỡ hít hà của cậu hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.
Bởi vì Lâm Dư có uống hơi nhiều, cho nên không kiềm chế được động tình, thế nhưng lộ ra rõ mồn một như này đúng là có quá khác người. Cậu nắm lấy thứ kia của mình, cả người vui vẻ yếu xìu không sức đâu kéo chăn che lại.
Cậu đang muốn kẹp hai chân thế nhưng lại bị men say điều khiển, cho nên chỉ có hơi giơ giơ lên. “Anh”. Cậu dùng cái cổ họng khàn của mình gọi Tiêu Trạch một tiếng. “Anh đừng nhìn… Đừng nhìn…”
Ánh mắt của Tiêu Trạch chẳng hề di dời đi đâu, tuy là anh không biết tầm mắt cụ thể chính xác bao nhiêu, thế nhưng biết rằng chỉ cần đôi mắt của mình có thể khóa chặt toàn thân Lâm Dư, sau đó phân tích rành rọt từ trong ra ngoài, cho dù là gương mặt ửng đỏ hay chất lỏng giữa hai chân gì cũng có thể rõ ràng.
“Trứng bịp bợm.” Tiêu Trạch hạ thấp thân thể bao phủ Lâm Dư, trên gương mặt vẫn là sự bình tĩnh không có cảm xúc gì khác, nhưng giữa hai lông mày lại hiện lên một sự âm u như dòng nước lũ, “Đang làm cho ra sao?”
Lâm Dư hoảng hốt dừng động tác của mình lại, rồi sốt ruột mà nói: “Không ra.. Em không có…”
Cậu buông tay ra, mồ hôi trong lòng bàn tay hay ở đâu khác cũng dùng chà góc áo lau sạch sẽ. Tiếp đó ngồi dậy muốn đi xuống giường, thế nhưng cây gậy nhỏ giữa hai chân vẫn còn đứng thẳng mà quơ quơ.
Tiêu Trạch đã bị kích thích ngay lúc xốc chăn lên, đến giờ phút này sự kích thích kia đã đi tới đỉnh điểm rồi.
Anh bèn lôi Lâm Dư ngồi trên người mình, sau đó dùng một tay tách hai chân run rẩy kia ra sờ lên da dẻ mềm mại rồi dùng dục vọng ngột ngạt của minh không chút dịu dàng nào mà giày vò lên cái chỗ yếu ớt kia.
Bị bàn tay lớn mạnh mẽ ấy dùng sức tàn phá vị trí giữa hai chân, Lâm Dư ưỡn người lên như vòng hình cung, cả người ủng hồng như con tôm luộc. Cho tới khi đến cái cửa ải… Dằn vặt nhất, cậu lại thẳng eo ngửa cổ lên, mà rên rỉ một tiếng thật dài.
Tuốt xong một trận, sức lực gì đều bị hút khô làm cậu cứ như đang ở trạng thái lơ lửng lâng lâng. Thế nhưng niềm khát khao cùng sự biết ơn lại chiến thắng đi sự kích thích kia, cậu chầm chậm nâng tay lên cẩn thận từng chút một bám víu lên vai Tiêu Trạch.
Trong lòng Tiêu Trạch bỗng nhiên cảm thấy có một sự thỏa mãn, trong tay anh là một thân thể ngây ngô đáng yêu, còn trong mũi lại ngửi được một hỗn hợp thơm ngọt mùi mật ong cùng rượu đỏ. Lâm Dư ngửa đầu tựa ở trên vai, anh chỉ cần hơi cúi đầu mình xuống thôi, liền có thể chặn hai phiến môi mỏng khẽ nhếch của cậu.
Lâm Dư chưa từng được thoải mái như thế, lần này không hề giống với cái lần đầu kia, lần kia căng thẳng nhiều hơn, thậm chí cậu còn cảm thấy hoảng sợ nữa. Nhưng lần này thì khác, cả người đến tim đều chìm trong bể yêu thương, cho dù làm mạnh hay nhẹ gì thì Tiêu Trạch cũng đều thương cậu hết.
Cậu không muốn khóc đâu, thế nhưng cớ sao lại chảy nước mắt rồi.
Cậu mút lấy đầu lưỡi Tiêu Trạch đang vói vào trong miệng mình, sau đó hừ hừ như chú heo con.
Cả người cậu dần mềm oặt chảy ra một tầng mồ hôi, hai chân kẹp ở bên tay Tiêu Trạch, sau đó mệt mỏi đến độ mơ màng ngất đi.
Tiêu Trạch ôm con ma men thoải mái xong liền lăn đủng ra ngủ say đi vào phòng tắm chà rửa, không nhịn được mà nhìn mình qua gương. Người ta có nói thị giác của đàn ông như động vật, đi đâu cũng nhìn ngó suy xét, thế nhưng chưa bao giờ xem chính mình là đối tượng, anh cũng không ngoại lệ, cho nên chưa từng nghiên cứu qua tướng mạo bản thân mình.
Vô tình thử nghiên cứu xem mình có đẹp trai hay không, đẹp trai cỡ nào, dù gì ít nhất ngũ quan cũng phải hoàn chỉnh.
Anh không chú ý mấy tới cơ bụng, tuy rằng bản thân có, nhưng mà chưa từng luyện qua.
Ngay tại lúc này, khi Tiêu Trạch nhìn xong gương mặt cùng mớ cơ bắp của mình, chỉ muốn nói: mẹ nó không lẽ bản thân làm Liễu Hạ Huệ sao!
(*) Truyền thuyết ‘Liễu Hạ Huệ ôm người đẹp’:
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áochoàng, khoác lên người nàng rồi ôm vào lòng để nàng hết lạnh, mà không có một chút tà tâm. Là bảo Trạch ăn chay đó =)))))
Mặt trời vẫn như ngày thường trồi lên, Lâm Dư như về lại trong bụng mẹ, thoải mái cuộn tròn tạo thành một vòng bảo hộ. Cậu ôm Tiêu Trạch vào trong mình, bởi vì trước khi ngủ là anh ôm cậu, còn bây giờ cậu đang ôm anh vào trong lồng ngực.
Cơn buồn ngủ từ từ qua đi, Lâm Dư vẫn nhắm mắt muốn giữ lại khoảnh khắc này. Từ đây Quân Vương không lâm triều, cậu phải một thân một mình đi coi bói, vậy thì cớ sao bản thân lại không nhắm mắt nằm nhiều hơn một chút chứ? Cậu ôm chặt người bên cạnh tự dưng thấy có gì đó sai sai, sao thân thể Tiêu Trạch mềm vậy cà.
Lâm Dư cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, má, Tiêu Trạch ở đâu, thì ra trong lồng ngực của cậu đang ôm cái gội bự!
“Anh ơi?” Lâm Dư nhìn về phía phòng tắm gọi một tiếng, nhưng không có ai trả lời với, “Anh! Anh họ!”
Độ dB hiện tại của cậu đủ để xuyên qua căn nhà ba phòng, thế nhưng vẫn không có phản xạ hay tiếng nói nào đáp trả cả. Lâm Dư bò xuống giường, lê dép đi qua mấy căn phòng tìm một vòng, sau đó liền xác định trong nhà chỉ còn một mình cậu mà thôi.
Vừa nãy vội vã tìm người nên không chú ý, lúc này mới nhận ra cả người có chút không khỏe. Thật lòng mà nói chuyện hôm qua không phải không thích, mà là cực kỳ thích luôn,chất rượu ngấm vào người lúc bấy giờ cũng đã tiêu tan thế nhưng cái bụng cẫn còn bủn rủn đau triền miên.
Lâm Dư xuân tình dập dờn dựa vào cửa phòng ngủ, tỉ mỉ nhớ lại một phen, cuối cùng lại làm cho cả mặt nhỏ nhắn của mình ửng hồng. Ôi cái thời trai trẻ máu nóng bừng bừng, giờ thì cậu cũng hiểu được cái câu nói mấy chàng trai mười bảy mười tám luôn… lỗ mãng nhất là sao rồi.
Thế nhưng không phải sau khi tỉnh lại nên tựa sát đối phương nói vài câu lời ngon tiếng ngọt hay sao, tiếp theo liền mở ra một ngày sống mới phải lẽ. Lâm Dư lo lắng nghĩ, không biết Tiêu Trạch đi đâu rồi, phải chăng anh muốn trách cậu tối qua ngủ trước hay sao?
Còn chưa kịp làm rõ manh mối gì, thì Tiêu Trạch đã gọi điện thoại tới. Lâm Dư vừa bắt máy liền mau chóng nói ra câu đầu tiên: “Ngày hôm qua lẽ ra em không nên ngủ trước, xin lỗi anh, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”
Tiêu Trạch dừng chốc lát không có phản ứng gì, lúc sau mới nói: “Em cho là anh giận vụ đó?”
“Không phải sao? Không phải là tốt rồi! Người sống mấy chục năm không dễ dàng gì, chúng ta không nên tức giận!” Lâm Dư quay về giường ngồi xuống, “Anh về hiệu sách hả?”
Tiêu Trạch trả lời: “Anh đang ở viện nghiên cứu, hạng mục sắp sửa xuất phát cho nên có khá nhiều việc, cần phải theo sát chuẩn bị.”
Lâm Dư hiểu chuyện mà nói: “Vậy anh cứ lo việc mình đi! Buổi trưa nhớ ăn cơm!”
Tiêu Trạch nhỏ giọng: “Muốn ăn cái thì nhắn tin cho anh, tối về mua cho em. Ngoan.”
Cúp điện thoại xong, Lâm Dư ngồi ở bên giường thở dài. Có một câu thơ ghi rằng “Là thiếu niên thì sao biết được sầu lo”, trẻ con hay mấy chàng trai trẻ mà có ưu buồn gì thì người khác cũng không quan tâm lắm, bởi vì mọi người đều cho rằng chúng còn trẻ, sao mà biết cái gọi là sầu là lo. Nhưng hiện tại bây giờ Lâm Dư thật sự sầu não.Tiêu Trạch muốn đi, ít nhất cũng phải một hai tháng.
Cậu có thể chịu được việc Tiêu Trạch quay về công tác, thế nhưng giờ đã bắt đầu nhớ nhung người ta rồi.
Lâm Dư hít bốn hơi đập tận tám nhịp, ai oán xong đi thay quần áo gấp chăn, trước khi rời đi còn quét dọn căn phòng. Cậu không đi bày sạp đoán mệnh, cũng không về tiệm sách Mắt Mèo, mà là gọi taxi đi tới quán bar nhà kho ở phía Bắc.
Chiếc xe thể thao màu hồng phấn của Tiêu Nghiêu như một loài hoa nở rộ trong mấy gian cũ nát kho hàng này, tự tin đẹp đẽ hệt như chủ nhân của nó vậy. Lâm Dư đi đến trước Xinh Đẹp ngó, lúc này vẫn chưa kinh doanh, người phục vụ còn chưa đến ca làm.
Đang do dự xem phải đi đâu chờ, thì cửa lớn quán bar mở ra từ phía trong, Lâm Dư quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Nghiêu hất tóc đi ra, lông mày nhỏ nhắn cau lại giống như đang trong thói cọc khi mới ngủ dậy.
Chân Tiêu Nghiêu đạp dép lê, cả người mặc áo ngủ cùng quần pyjamas, bên ngoài khoác thêm cái áo lông to sụ trùm từ đầu đến chân. Khi có cơn gió lạnh thổi ngang qua, y liền túm lấy vạt áo che kín thân mình lại, một bên tóc che mất tằm mắt hất sang gò má, cho nên y liền nhìn Lâm Dư đang đứng ở ngoài cách mình mấy bước.
“Anh xinh đẹp, anh làm gì đó?”
“Anh đi mua đồ, em đến đây làm gì?”
“Em nhớ anh nên đến tìm anh.”
“Vậy thì tốt, lại chỗ anh.” Tiêu Nghiêu vẫy tay với Lâm Dư, chờ Lâm Dư đi tới trước người mình liền kín kẽ đưa cho đối phương tờ hai trăm đồng, “Em đi ra cửa hàng tiện lợi đầu phố mua chai bôi trơn, ở trên kệ không có đâu, em cứ nói là anh muốn thì người ra biết à.”
Lâm Dư cầm tiền mặt không cân nhắc gì: “Thì ra là anh thường xuyên mua.”
Tiêu Nghiêu nói: “Phí lời, anh đã sớm núi nói có hàng vạn tiểu thụ mê chết mệt mình mà.” Nói xong rét run lên rồi trở vào quán bar, lẩm bẩm, ” Thật là yếu ớt, dùng loại khác không được, mắc mệt ghê.”
Lâm Dư cảm thấy kích động chạy đi. Hình như cũng không hẳn vậy, chỉ là nội tâm giờ của cậu có chút không bình tĩnh thôi. Tại sao cứ mỗi lần tiếp xúc với Tiêu Nghiêu, đối phương đều cho cậu bất ngờ này đến bất ngờ khác vậy?
Lúc mua xong liền tăng tốc chạy về, cậu đi thẳng vào trong quán bar đến gian phòng ngủ ngăn cách, vừa vén tấm màn lên liền hút một ngậm dâm khí! Tiêu Nghiêu ở trần đè cái tay mình lên người Giang Kiều, Giang Kiều hình như cũng không có mặt quần áo, nhưng vì che chăn phủ lên nên không nhìn ra được cái gì.
Tiêu Nghiêu nhận lấy rồi ném cho Giang Kiều: “Tự mình vạch ra xức đi, mới làm móng tay, sợ đút vào tràng đạo sẽ ra máu.”
Lâm Dư xoay lưng qua: “Anh xinh đẹp, anh không biết đau lòng người ta cái gì cả.”
“Anh thì làm sao? Đang ngủ bỗng nhiên bị làm cho tỉnh, ngủ thêm một tiếng nữa thì da dẻ mới đẹp, anh nên trách ai bây giờ?” Tiêu Nghiêu nói xong đánh một cái lên mông Giang Kiều, “Mẹ nó cậu đừng có lắc, đừng làm mất mặt trước mặt đứa nhỏ.”
Áo sơmi cùng quần tây Giang Kiều vắt trên ghế sa lông, còn mắt kính đặt trên tủ đầu giường, cả người lúc này chả còn miếng lịch sự gì nên cứ rủ rỉ:”Em trai… Em ra ngoài trước đi.”
Lâm Dư nghe xong bỏ của chạy lấy người, sau đó vùi ở chỗ ngồi trong góc quán bar chờ cho cuộc mây mưa kia tiêu tan. Từng trận rên rỉ làm cho cậu đau khổ phát hiện, anh xinh đẹp kêu nghe rất mị hoặc, anh Giang Kiều thì phóng đãng, cả hai xen lẫn vào nhau khiến cậu nghe muốn quéo luôn.
Cái chuyện tuyên dâm vào ban ngày này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng hai ông chủ cũng chịu mặc quần áo vào trước khi đến giờ làm của nhân viên. Giang Kiều không có đi ra mà nằm trong phòng nghỉ mệt, Tiêu Nghiêu mặc cái bộ áo lông dài kia, đầu tóc rối bời đi rửa mặt.
Y ngậm chặt bàn chải đánh răng, bởi vì chưa trang điểm nên mấy đường vân nhỉ trên mặt có thể nhìn ra rõ ràng. Lâm Dư đánh giá trong chốc lát rồi thành thật mà nói:”Anh xinh đẹp, anh nhớ chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, tinh thần không tốt dễ bị già lắm đó.”
Tiêu Nghiêu hỏi: “Có phải anh nhìn già hơn anh em không?”
Lâm Dư gật gù, Tiêu Nghiêu ngậm lấy bọt kem đánh răng mắng to: “Phí lời! Anh vốn lớn hơn anh của em mài! Ông đây đã 32, 33 rồi, mấy thứ chim nhỏ thanh xuân cũng bay bà nó mất mấy năm!”
Lâm Dư vội vàng an ủi: “Mọi người ai cũng sẽ già đi mà, anh xinh đẹp, thật ra anh không giống người ba mươi tuổi xíu nào cả, đặc biệt lúc kẹp tóc lên, nhìn chỉ chừng có hai mươi thôi à.”
Tiêu Nghiêu lập tức kẹp tóc lên: “Anh chính là thích tâm địa hiền lành của cưng. Làm sao, tới đây tìm anh có chuyện gì?”
“Thật ra cũng không có gì.” Lâm Dư cũng quên luôn ý đồ đến đây của mình, “Anh của em sắp về viện nghiên cứu rồi, em không có tâm trạng trông tiệm cho nên muốn tìm anh chơi.”
Tiêu Nghiêu đi súc miệng, lúc trở về ngồi bên cạnh ôm Lâm Dư: “Em trai cứ để cậu ta đi, em cũng đừng quản cái cửa tiệm rách kia, bộ bất động sản có viết tên em hay sao? Hay một tháng cho em trông sẽ được thêm nhiều tiền?”
Lâm Dư lắc đầu, Tiêu Nghiêu tiếp tục nói: “Chờ cậu ta đi rổi em cứ đến đây, buổi tối ở Xinh Đẹp không có gì nhiều ngoại trừ nhiều anh đẹp trai, nếu mà em không thích Xinh Đẹp thì anh dẫn em đi chỗ khác. Em tuyệt đối đừng đi vào vết xe đổ đám người cũ.”
Cái cuộc đời ảo diệu của Tiêu Nghiêu nhiều chiêu trò đến mức đủ cho Lâm Dư thông cả ngày, lúc sau Giang Kiều nghe không nổi nữa, mới lén gọi điện thoại cho Tiêu Trạch. Tiêu Trạch vừa mới phục chức bận bù đầu bù cổ, đang định làm chuẩn bị cho hạng mục cùng với cả đội, cho nên không biết có nghe máy hay không.
Lâm Dư chơi cả ngày ở quán bar Xinh Đẹp, buổi tối vùi bên ghế sa lông xem trò hay, khi nhìn mấy đôi tình nhân lắc lư nhìn đắm đuối, cậu chỉ có thể cúi đầu nhìn ly Coca trong tay.
Tối hôm qua đã say một lần, cho nên tối nay không dám uống rượu nữa.
Hơn mười một giờ chính là thời gian cao điểm nhất, toàn bộ quán bar chìm ngập trong âm nhạc, vì thế cho nên tất cả tiếng động của chiếc xe việt dã viện nghiên cứu chạy đến sát cửa cũng bị lấn át mất.
Tiêu Trạch xuống xe, cầm lấy chìa khóa xe mang theo túi McDonald. Cả người snh lúc nay tràn ngập khí tực điên cuồng chết chóc sau một ngày công tác, vừa vào cửa lớn Xinh Đẹp liền hấp dẫn được không ít ánh mắt.
Tiêu Nghiêu ngồi ở trên cái ghế chân cao say rượu làm nũng: “Cậu là đồ không có lương tâm, hôm nay tui dạy em trai cậu không ít trò vui, chờ hai người chia tay tui liền có cơ hội.”
Tiêu Trạch nhìn về phía Giang Kiều: “Từ khi nào mà hai người chơi nhau chơi đến có cảm tình luôn vậy?”
“Ai có cảm tình với cậu ta, chỉ là giải sầu thôi ấy mà.” Giang cầu đẩy gọng vàng cặp kính, bưng tách cà phê vừa mới pha xong, “Lái xe đừng uống rượu.”
Tiêu Trạch cầm tách cà phê nhìn ra bốn phía, sau đó dán chăt vào vị trí sau lưng mình. Trên người anh có mùi thuốc lá nhạt và mùi nước hoa tổng hợp bà Mạnh mua cho, chưa có vòng qua ghế sa lông đã quấy rầy đến bạn nhỏ Lâm Dư đang chơi điện thoại.
“Anh! Nghỉ làm rồi hả!” Lâm Dư ném điện thoại di động xuống, hưng phấn cứ như đứa trẻ mẫu giáo được phụ huynh đến đón về, đồng thời còn muốn xin anh khen mình “Em không có uống rượu đâu, chỉ uống có nửa ly Coca à.”
“Ừ, anh cũng không uống rượu.” Tiêu Trạch cầm điện thoại của Lâm Dư lên, lúc này màn hình vẫn còm sáng, trên đó hiển thị đang nhắn được một nửa tin — Anh, tăng ca nhớ ăn cơm tối.
Tiêu Trạch hỏi: “Em đã ăn gì rồi?”
Cái bụng Lâm Dư sôi sùng sục một tiếng: “Em chưa ăn, thế nhưng hôm nay lạ lắm, em chả thấy đói bụng gì hết trơn.”
“Khỏi cần dối nữa, ăn tạm thức ăn nhanh đi.” Tiêu Trạch mở túi McDonald ra, sờ vào vẫn còn nóng hổi, “Anh cũng chưa ăn nên ăn chung đi. Chúng ta ăn hai cái lót dạ, về nhà làm cơm chiên trứng cho em ăn.”
Vốn anh đã đồng ý mua thức ăn tối, kết quả bận bịu tới giờ này cho nên đành thất hứa mà thôi.
Lâm Dư ăn đến ngon lành, sau đó thỏa mãn chép miệng ngồi xoa xoa cái bụng tròn vo. Cuộc sống về đêm ở nơi này còn lâu mới kết thúc, thế nhưng hai người bọn họ chuẩn bị về nhà. Tiêu Trạch lúc khởi động xe có cảm giác như chiếc xe này không được vui, vì nó đã lâu không chạy. Lâm Dư ngồi ở ghế phó lái thì lại ôm một tâm trạng khác, cậu nhìn chỗ ngồi khắc lên chữ đội khảo sát, mới nhận ra ngày tháng Tiêu Trạch sắp đi xa đang đến gần.
Bãi đậu xe vào rạng sáng tương đối yên tĩnh, chỉ có tiếng lốp xe ma sát với mặt đất nghe có chút chói tai, Tiêu Trạch tìm một chỗ trống dừng lại, mọi âm thanh tắt máy rút chìa khóa đều không nghe ra.
“Trứng bịp bợm, ” bỗng nhiên anh lên tiếng, “Ngồi xe này có thoải mái không?”
“Thoải mái.” Lâm Dư quay đầu nhìn đối phương, cảm giác được tư thế của Tiêu Trạch là đang muốn nói chuyện hai ba câu nên không vội vã xuống xe. Tiêu Trạch dùng bàn tay vỗ vỗ vô lăng, nói: “Bọn anh ra ngoài khảo sát ngoại trừ chiếc việt dã này còn có còn có xe bán tải, chiếc xe này đã theo anh mấy năm, đi qua rất nhiêu nơi.”
Lâm Dư không biết nên đáp trả câu gì, chỉ đành nuốt ực một cái hỏi: “Lần này anh cũng lái nó hả?”
Tiêu Trạch trả lời: “Ừ, hai ngày nữa lúc đi sẽ lái nó.”
Trong buồng xe bỗng nhiên lại yên lặng, Lâm Dư nắm chặt dây an toàn mím môi. Tiêu Trạch vừa mới nói hai ngày nữa anh sẽ đi. Cậu lắc đầu, cố an ủi mình rằng cái cụm “hai ngày” kia chỉ là tượng trưng, nói không chừng là còn thêm mấy ngày nữa.
“Trứng bịp bợm, em làm sao vậy?”
“Không sao, em bình thường mà.”
“Nhìn cái bộ dạng oan ức thế kia, bình thường cái nỗi gì.”
“Chỉ là em… muốn chúc anh thuận buồm xuôi gió thôi.”
Lâm Dư nói xong liền bị bàn tay lớn của anh bóp lấy cằm, ép buộc nhìn qua đụng phải môi Tiêu Trạch. Trong người Tiêu Trạch không có gien gọi là mềm lòng, thế nên dù cho đang ở trong tình huống hôn môi lãng mạn trong buồng xe như thế này, anh cũng mạnh bạo như muốn nuốt nghiền hết tất cả.
Không phải dữ dội ồn ào, mà là cố gắng kiềm nén tâm trạng.
Lâm Dư bị hôn đến không thở nổi, đôi môi được liếm láp trở nên hồng hào, sau lan ra tận mang tai. Cậu bị khóa chặt ở chỗ ngồi, không ý thức được mà vặn vẹo thân thể.
“Anh…” Cuối cùng cậu cũng chịu nói ra, “Em không nỡ để anh đi.”
“Cạch” một tiếng, Tiêu Trạch cởi dây an toàn của cậu ra, rồi dùng bàn tay lau đi ngụm nước trên khoé môi, nói: “Đi xong sẽ về mà, không cần đau khổ.”
Lâm Dư bị hôn đến nóng hổi trong nháy mắt lại trổ nên lạnh lẽo, sau khi suốt xe đều lon ton theo đuôi Tiêu Trạch vào nhà. Cậu biết Tiêu Trạch sẽ đi, cậu vô cùng ủng hộ chuyện này, thế nhưng không muốn sự tồn tại của bản thân quá yên hơi lặng tiếng.
“Để em thu dọn hành lý giúp anh nha.” Lâm Dư tắm xong liền vén tay áo lên giúp đỡ, so với việc đau khổ quàn quại bày ra cái vẻ ưu sầu, cậu vẫn muốn làm gì đó thực tế cho Tiêu Trạch hơn.
Hiện tại là mùa đông, cho nên phải mang quần áo dày nặng chiếm diện tích lớn, ba cái vali to đã mở đặt dưới đất trong phòng ngủ nên cũng không còn chỗ đâu mà đi. Tiêu Trạch xách túi dụng cụ của mình vào rồi nói: “Có một cái là để đựng dụng cụ dự bị, để anh tự làm, em đi ngủ đi.”
Bạn nhỏ Lâm Dư đang trong độ tuổi mười bảy đa sầu đa cảm nhiều tâm sự, lúc này bỗng nhiên có chút hiếu kỳ: “Dụng cụ gì vậy anh?”
Tiêu Trạch ngồi xổm ở bên cạnh, mở túi ra nói: “Tứ bảo địa chất (bốn món bảo vật của ngành địa chất). Đây là gậy địa chất, túi địa chất, giày leo núi cùng là bàn, còn có cái túi hàng mẫu gì đó.”
Lâm Dư cầm la bàn lên: “Cái này là la bàn nè, nhưng mà nó không giống với la bàn em dùng để xem phong thủy nhỉ.”
“Phí lời.” Tiêu Trạch cười cợt cậu, “Có lần đi vào núi, chỗ đó khá là mê tín lạc hậu, nhùn thấy bọn anh đào hố hay dùng máy khoan thăm dò sẽ phá hỉng phong thủy, cho nên thôn dân bọn họ hợp sức nhau mà chống đối.”
Lâm Dư như như được nghe kể chuyện: “Vậy mình phải làm sao bây giờ?”
“Bỏ tiền chứ sao, không lẽ đánh nhau với bọn họ? Em hiểu được việc nghiên cứu khoa học một cách văn minh không?” Tiêu Trạch nhét túi đồ dụng cụ vào vali, “Bọn anh lén lút tìm người cầm đầu thương lượng bồi thường tiền, nơi nào càng nghèo càng mê tín, thì bọn họ lại càng nhờ vào sự hy vọng cùng ảo tưởng, trên cõi đời này co ai mà không muốn sống tốt đâu?”
Lâm Dư nói: “Chính là em nè, em vì cứu giúp muôn dân thiên hạ, cùng vì…”
“Cũng vì cái gì?”
“Cũng vì… cùng anh làm xằng làm bậy.”
Tiêu Trạch bận bịu cả ngày không hút được điếu thuốc nào, vào lúc này thả lỏng tâm trạng cho nên lên cơn, cười cười cầm lấy hộp thuốc lá đi ra ban công, lúc hút còn xem thử khí tướng.”Trung bịp bợm, em giúp anh một chuyện.” Anh hút xong thì đi vào phòng tắm, “Sư phụ Lâm đến đây, cạo râu.”
Lâm Dư theo: “Không cạo đâu, lần trước làm anh bị thương rồi.”
Tiêu Trạch xoa xoa kem, sau đó rửa cánh tay đầy bọt biển rồi đứng khoanh tay ra dáng chờ hầu hạ. Lâm Dư thấy thế không thể làm gì khác hơn là cầm lấy dao cạo rồi, sau đó vô cùng cẩn thận đi tới trước người Tiêu Trạch. Cậu cứ như bị trận xoa bóp kia làm cho chậm đi, cạo có một chỗ tốn gần hết nửa ngày trời, mấy phút trôi qua mới cạo xong một bên trái.
Tiêu Trạch ngáp một cái: “Trứng, nhanh lên một chút, hơn một giờ rồi.”
“Anh đừng giục em.” Cả gương mặt Lâm Dư trịnh trọng, so với lãnh đạo ra thông báo ở viện nghiên cứu có khi còn nghiêm túc hơn, “Em tự dưng có cảm giác cạo xong đi ngủ một giấc, thì anh đã đi rồi.”
Tiêu Trạch vỗ cái mông của cậu: “Đáng thương ghê, hôm nay Tiêu Nghiêu đã dạy em cái gì? Nói anh nghe thử một chút.”
Lâm Dư hì hì nở nụ cười: “Anh xinh đẹp bảo chờ anh đi, anh ấy sẽ dẫn em đi thác loạn. Ảnh còn bảo Xinh Đẹp không nhiều gì, nhưng mấy anh đẹp trai thì luôn có thừa. Không đúng, phải là mẹ nó rất rất nhiều anh đẹp trai luôn đó.”
Tiêu Trạch bóp lấy này cái mông thịt của cậu: “Tối hôm nay không phải ở đó sao, vậy có nhắm trúng anh chàng đẹp trai nào chưa?”
Lâm Dư cắn môi dưới lộ ra cái răng cửa, cảm giác hí hửng thẹn thùng gật gật đầu. Ngay khi cảm nhận được lực cánh tay đang bóp mông mình mạnh hơn, mới nhỏ giọng nói: “Có một người rất cao rất đẹp trai.”
Hầu kết Tiêu Trạch chuyển động một cái: “Trứng bịp bợm, trước khi mở miệng nhớ lo lắng tới an toàn tính mạng của mình.”
Cái mông bị ngắt của Lâm Dư dán sát vào lồng ngực Tiêu Trạch, chóp mũi ngẩng lên đều dính chút bọt biển trên mặt anh. Cậu tiếp tục cả gan nói thẳng: “Không phải là do anh hỏi trước sao? Vừa đẹp trai, còn mua McDonald cho em ăn.”
Tiêu Trạch cười lên một cái rất trầm: “Càn rỡ, học được cách trêu anh rồi?”
Lâm Dư cạo sạch sẽ hết mặt cho anh, sau đó tránh ra để anh đi rửa mặt, Cậu buông thõng cái dao cạo xuống, do dự trong chốc lát liền ôm lấy Tiêu Trạch từ phía sau, chờ Tiêu Trạch rửa mặt xong đứng thẳng người liền kê mặt lên vai đối phương.
“Mỗi ngày anh nhớ gửi tin nhắn cho em, không nói gì cũng được, nhắn dấu chấm cũng được.”
“Trong núi không có tín hiệu.”
“Vậy khi nào có thì nhắn, em chờ anh.”
“Em biết anh ghét nhất là nhắn tin mà, phiền lắm.”
Lâm Dư buông tay ra, cậu cứ tưởng Tiêu Trạch sẽ đồng ý với mình, bởi cậu cảm thấy hai người khi yêu xa thì duy trì như vậy thì có gì là quá đáng đâu chứ. Hiện tại cậu chẳng thể làm gì khác hơn tự an ủi mình, Tiêu trạch quá cực khổ bận rộn, không thể cứ mãi quan tâm đến mình được.
Tiêu Trạch lấy chai sữa rửa mặt chưa khui trên giá, nói: “Lấy túi vào cho anh, anh lấy chút đồ dùng tắm rửa.”
“Vâng..” Lâm Dư không rề rà mà trực tiếp đi ra ngoài xách túi vào. Tiêu Trạch đứng một bên chỉ huy cậu lấy hết chai này đến chai kia, sữa tắm nước hoa xà phòng sữa rửa mặt cùng xếp vào một cái túi bự.
“Lấy hũ sáp vaseline.”
Lâm Dư sắp xếp gọn vào.
“Son dưỡng môi, lấy hai cái.”
Lâm Dư nghĩ thầm ở bên ngoài mùa đông quả nhiên cực khổ, ngay cả Tiêu Trạch cũng phải dưỡng môi.
“Chai màu vàng kia nữa.”
Cuối cùng trên cái giá chả còn lại cái gì, Lâm Dư cầm chai vàng nhạt đựng chất lỏng kia nhìn thử, thấy trên thân toàn là chữ tiếng anh nên xem không hiểu mô tê gì, hơn nữa sữa rửa mặt cũng bỏ vào rồi, liền thuận miệng hỏi: “Anh ơi cái này dùng để làm gì?”
Tiêu Trạch nói: “Dùng để chơi em.”
Lâm Dư nghe xong sợ đến mức làm rớt luôn cái chai, hai con mắt cũng muốn lọt ra ngoài. Cậu vốn biết Tiêu Trạch lưu manh lên liền không còn là con người nên chỉ biết lén lút nhìn đối phương, thấy Tiêu Trạch đang đứng cười nhạt.
Cậu tức giận mà hổng có chỗ phát tiết: “Không được mang theo!”
“Sao không mang cho được?” Tiêu Trạch ngước mắt nhìn cậu, cười gì vừa nhạt nhẽo vừa xấu xí, “Thế anh khỏi cần mang em theo cũng được ha? Nếu thế thì sữa rửa mặt với son dưỡng mang theo chi nữa, cũng đâu có ai dùng?”
Lâm Dư bối rối, đây là ý gì? Tiêu Trạch muốn dẫn cậu đi cùng hả?!
Cậu vui đến độ nói không thành lời, “Anh muốn dẫn em cùng nhau đi công tác sao anh? Thật sự dẫn đi? Em có thể, có thể theo anh hả?”
Tiêu Trạch giải thích từ tốn: “Vứt em ở đây bị Tiêu Nghiêu dạy thành cái dạng gì, nên anh không yên tâm. Không phải em am hiểu phong thủy sao, có gì thăm dò đường, coi như mang thêm một tên culi đi.”
Lâm Dư nhảy lên người Tiêu Trạch: “Anh! Em chịu khổ được! Vừa nhẫn nhục vừa có thể chịu khó!” Nói xong có chút nghi ngờ mà thây kệ, đang hạnh phúc tột đỉnh mà, cho nên phải cho anh tin mình, “Thật sự em có thể đi sao, em không phải người trong đơn vị bọn anh, cũng không phải nhân viên thực tập gì.”
“Trên lý thuyết là không.” Mặt Tiêu Trạch không đỏ tim cũng không đập, “Nhưng trên thực tế là anh lạm dụng chức quyền.”
Lâm Dư sợ đến buông lỏng tay mình ra: “Hả? Vậy không phải anh sẽ bị vết nhơ sao..”
Tiêu Trạch bật cười: “Chó má gì đó, cũng chả phải chuyện lớn gì, nhanh thu dọn rồi đi ngủ.”
Tất cả khó khăn đều đã giải quyết dễ dàng, Lâm Dư không cần phải buồn bực nữa cho nên te toét miệng sắp xếp gọn gàng mấy vali này, sắp một hồi lại nhìn đến cai chai màu vàng kia lặng lẽ nghĩ, nếu chai này thực sự dùng để làm chuyện kia…
Cậu không hiểu cho lắm nên hỏi: “Anh thực sự muốn ấy ấy em hả?”
Tiêu Trạch suýt chút nữa cười văng nước bọt: “Chọc em thôi, đó là dung dịch rửa tay.”
“Ừm…” Lâm Dư hít mũi, sao mà cậu tự dưng cảm thấy không có được vui vậy nè.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]