Ẩn sau một chàng trai nhút nhát kia lại là một sự can đảm vô hình cực kỳ to lớn, khi cậu ta đối diện với Lâm Dư, cho rằng Lâm Dư là người mù, vì thế mới dám tháo bỏ kính mắt cùng khẩu trang, sau đó không hề che giấu gì mà ngẩng đầu lên.
Nhưng đôi vai cậu ta vẫn đang run rẩy, trong lòng quanh quẩn một nỗi bất an không thể nào mất đi.
Cậu động đậy cái môi, thử dò hỏi:”Cậu có gì muốn nói với tôi không?”
Chàng trai thử nói rõ:”Ban nãy tôi đến đeo kính râm và khẩu trang, là do tình cờ nhặt được thôi.” Cậu ta liền bổ sung thêm câu sau, nói rõ ý không rõ ràng kia, xem như là cổ vũ cho bản thân, “Hiện tại tôi lộ mặt rồi, giống như những người khác.”
Lúc chàng trai nói câu sau thanh âm dần trở nên nhỏ đi, chắc là cậu ta cũng thấy được mình đang lừa dối người. Bộ dáng kia làm cho Lâm Dư đau lòng vô cùng, cậu cảm thấy chàng trai này chắc đang cố gắng kìm nén lại, hiện tại có lẽ cần một ai đó chọc mắt cậu ta vặn ra van, làm cho chàng trai này phát tiết ra ngoài mới được.
Cậu cố ý nói: “Dung mạo của cậu chắc chắn rất đẹp trai, có tinh thần lắm nhỉ.”
Thân thể run rẩy của chàng trai bỗng chốc cứng đờ, rốt cục cũng bị mấy lời Lâm Dư nói làm cho không kìm được. Cậu ta bụm mặt cúi đầu, sau đó cực kỳ gắng sức mà kiếm chế không phát ra tiếng khóc nức nở.
Tay Lâm Dư chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339831/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.