Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Chạng vạng tối hôm nay, bọn họ vẫn chưa trở về nhà Thẩm Văn Hiên, cũng không tới nhà của Hàn Dữ Tiếu.
Hai người tới căn nhà nhỏ của ông ngoại Hàn Dữ Tiếu.
Bởi vì ở gần vùng ngoại ô, trong sân có cây cối có hồ nước, tuy rằng hơi thu hút muỗi chút nhưng lại rất mát mẻ.
Hiện giờ nhớ lại ký ức về khu nhà nhỏ này bữa ấy, tư vị đã không còn giống trước nữa rồi.
Từ lúc Thẩm Văn Hiên tiến vào nhà nhỏ cứ cười khì khì không ngừng, giống như một tiểu sắc ma vậy, tự dưng lại đi sờ hai đùi Hàn Dữ Tiếu, bóp bóp eo Hàn Dữ Tiếu. Hàn Dữ Tiếu bị cậu sờ đến nóng người, ấn lên bức tường hôn một hồi, Thẩm Văn Hiên mới chịu thành thật.
Thẩm Văn Hiên ngồi trên xích đu trong sân nhỏ, quơ quơ đôi chân trắng trẻo thon gầy, khoái trá hỏi: “Có phải cậu đã thích tôi từ sớm rồi đúng không?”
Cậu quả thật không biết Hàn Dữ Tiếu thích cậu từ lúc nào, ngay cả chính cậu, nếu Hàn Dữ Tiếu không ép buộc cậu, có lẽ cả đời này cậu cũng nghĩ không thông.
Bây giờ nghĩ lại chợt thấy rất mất mặt, gào khóc mấy trận. Nếu biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay Hàn Dữ Tiếu, cậu nhất định sẽ không khóc lóc thảm thiết như vậy.
Hàn Dữ Tiếu vò tóc cậu.
“Nhớ thương cậu từ lâu rồi.”
Nhớ thương phải làm sao mới có thể dụ con thỏ trắng trẻo ngây ngô này ra khỏi động nhỏ, lừa vào trong nhà mình.
Thẩm Văn Hiên ngây ngô cười theo vài tiếng, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui-hoa-ngo-nha/1678644/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.