Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Nhưng Thẩm Văn Hiên quả thật đã chuyển từ phòng thi thứ mười lên phòng thi thứ tám.
Quân tử đã hứa, nói là làm.
Thẩm Văn Hiên chọc chọc Hàn Dữ Tiếu, nhắc hắn nhớ là bản thân đã đáp ứng chuyện gì.
Hàn Dữ Tiếu mỉm cười nhìn cậu, dùng khẩu hình mắng, “Tiểu sắc quỷ.”
Sắc quỷ thì sắc quỷ đi.
Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết.
Trùng hợp thi xong chính là thứ sáu, cả một buổi trưa trong đầu Thẩm Văn Hiên đều nhảy tưng tưng. Lúc lên lớp lại không nhịn được dùng đầu gối mình cọ cọ đầu gối của Hàn Dữ Tiếu, cậu tràn đầy vui mừng nhìn Hàn Dữ Tiếu, tựa như lão địa chủ thấy mình đoạt được cô vợ bé, động một chút lại cười khà khà.
Hàn Dữ Tiếu cũng mặc kệ cậu, buổi trưa hôm nay vì để các cậu được thả lỏng, bài học đều rất nhẹ nhàng, còn chiếu phim cho bọn họ, Thẩm Văn Hiên không nghe cũng không sao.
Thật vất vả mới hết giờ, Thẩm Văn Hiên không trở về nhà mình mà đi theo Hàn Dữ Tiếu tới nhà của hắn.
Hàn Dữ Tiếu đã dọn nhà rồi, đây là chuyện xảy ra trong khi đang chiến tranh lạnh với Thẩm Văn Hiên, phòng ở trước kia mặc dù cách trường học đủ gần, nhưng mà ánh sáng và môi trường lại không tốt lắm, Hàn Dữ Tiếu ở một mình thì không sao, nhưng mà Thẩm Văn Hiên da mịn thịt mềm, lại luôn chạy tới nhà hắn ở, Hàn Dữ Tiếu suy nghĩ một chút, vẫn là dọn nhà đi.
Nhà mới cách trường học xa một chút, nhưng môi trường sống tốt hơn nhiều.
Ban đầu Thẩm Văn Hiên còn không rõ, học kỳ tới phải trọ ở trường rồi, chuyển trọ làm gì không biết, tiền thuê còn đắt hơn.
Hiện giờ đi thang máy với Hàn Dữ Tiếu lên trên tầng, trông thấy nhà mới rộng rãi sáng sủa không ít, giường còn phủ chăn bằng tơ lụa giống như trong nhà Thẩm Văn Hiên, bấy giờ Thẩm Văn Hiên mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Mặc dù cậu là một tiểu thiếu gia được nuông chiều, nhưng cũng biết chăn giường nhà mình phải tốn tiền sinh hoạt cả tháng của một người bình thường, lập tức đau lòng cực kỳ. Có lẽ đây chính là lần tiêu tiền như nước duy nhất của Hàn Dữ Tiếu trong cuộc đời này rồi.
Sống cùng mình, hình như rất tốn kém? Thẩm Văn Hiên không xác định mà thầm nghĩ.
Nhưng Hàn Dữ Tiếu lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn kêu Thẩm Văn Hiên bỏ cặp sách xuống rồi đi vào phòng bếp làm cơm tối, Thẩm Văn Hiên tay chân vụng về đeo tạp dề, đi theo vào muốn hỗ trợ.
Cậu có chút ghét bỏ cái tạp dề màu hồng phấn này, dè bỉu Hàn Dữ Tiếu, “Thẩm mỹ của cậu kỳ vậy trời, thế mà lại có thể mua cái tạp dề xấu cỡ này.”
Hàn Dữ Tiếu đang đánh trứng gà, không để ý tới cậu, “Siêu thị tặng, hai cái.” Trên người hắn cũng là cái tạp dề xấu xí này.
Thẩm Văn Hiên không nói, đột nhiên cảm thấy tạp dề đôi cũng rất đẹp.
Nhưng cậu sống mười tám năm chưa từng một lần làm cơm, Hàn Dữ Tiếu kêu cậu xắt củ cải trắng, cậu lại xắt không ra hình thù. Chưa từ bỏ ý định lại đi xắt hành tây, xắt đến mức hai hàng nước mắt chảy dài.
Hàn Dữ Tiếu xem như phục cậu luôn rồi, “Tổ tông, dừng tay đi.”
Hắn lấy cái ghế đẩu ra cho Thẩm Văn Hiên ngồi, nhét cái bánh ngọt nhỏ vào bàn tay đã rửa sạch sẽ của cậu, “Ngồi đi.”
Thẩm Văn Hiên chỉ có thể ngồi trong phòng bếp như một đứa trẻ quá tuổi, nhìn bạn trai thử nghiệm bận rộn, vừa nhìn vừa cảm thấy con trai lúc vào bếp quả nhiên rất đẹp trai.
Định lý này là do Thẩm Ngôn Ngôn nói, Thẩm Ngôn Ngôn chỉ có hai tiêu chuẩn tìm bạn trai: một là đẹp trai còn hai là nấu ăn ngon.
Đáng tiếc đến giờ vẫn chưa tìm được người hợp ý cô.
Thẩm Văn Hiên không khỏi đắc ý mà nghĩ, vẫn là cậu lợi hại, vừa ra tay đã tìm được một người tốt như vậy.

Hôm nay Hàn Dữ Tiếu làm cơm cực kỳ phong phú, hoa quả tráng miệng là dứa ngâm và đào đã bổ sẵn.
Thẩm Văn Hiên rất thích ăn dứa, nhất là loại dứa ngâm này. Cậu chóp chép ăn mấy miếng, đột nhiên phát hiện Hàn Dữ Tiếu đang mỉm cười nhìn mình, khóe miệng hơi gương cao.
Cậu quá quen thuộc vẻ mặt này của Hàn Dữ Tiếu rồi, vừa nhìn đã biết đang nghĩ tới chuyện không tốt.
Cậu đá đá Hàn Dữ Tiếu ở dưới bàn, “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Hàn Dữ Tiếu do dự không biết có nên nói cho Thẩm Văn Hiên hay không.
Ngẫm lại vẫn nói, “Lúc trước có nhìn thấy một bài viết ở trên mạng, nói sau khi ăn dứa, hương vị nơi đó sẽ trở nên ngọt hơn.”
Ban đầu Thẩm Văn Hiên còn chưa hiểu “nơi đó” là nơi nào.
Hàn Dữ Tiếu lại giải thích cho cậu.
Trong ánh mắt nhìn Hàn Dữ Tiếu của Thẩm Văn Hiên lập tức viết đầy hai chữ cầm thú.
Cậu cực kỳ ghét bỏ nhìn Hàn Dữ Tiếu, “Cậu còn không biết xấu hổ mắng tôi chỉ biết chơi game, còn cậu lên mạng toàn xem mấy cái không lành mạnh như vậy?”
Hàn Dữ Tiếu không giải thích, thật ra hắn cũng chỉ trùng hợp lướt thấy trên weibo.
Hắn cố ý ăn dứa ở ngay trước mặt Thẩm Văn Hiên, Thẩm Văn Hiên liếc mắt, lỗ tai đều đỏ.
Nhưng sau một lát, Thẩm Văn Hiên lại khẽ đá hắn ở dưới cái bàn, đỏ mặt, mềm nhũn nói, “Vậy cậu có muốn thử một chút, xem có phải vị dứa thật hay không.”
Thẩm Văn Hiên nói xong lời này liền xấu hổ nhìn Hàn Dữ Tiếu, nghiêng mặt sang một bên, không ăn dứa nữa, cầm đào lên ăn.
Hàn Dữ Tiếu nhìn cậu hai giây, bầu không khí nhất thời an tĩnh quá mức.
Chưa quá vài giây, Thẩm Văn Hiên đã bị Hàn Dữ Tiếu ôm lên, miếng đào trong tay cậu còn chưa ăn xong, đã rơi xuống bàn, chảy ra nước đường ngọt lị, nhưng lại không có ai để ý tới.
Cậu bị Hàn Dữ Tiếu ôm vào phòng ngủ đặt trên cái giường chăn lụa.
Mùa hè, bề mặt tơ lụa có chút lành lạnh, kề sát da thịt dười tiết trời khô nóng, thoải mái và mềm mại.
Hàn Dữ Tiếu đặt cậu xuống, mặt không thay đổi bắt đầu cởi cúc áo của mình, áo sơ mi màu trắng nhanh chóng bị lột xuống, tiện tay ném ra chỗ khác.
Thẩm Văn Hiên có chút khẩn trương túm chặt cái chăn, ngày đó ở trong sân nhỏ, cảnh tối lửa tắt đèn, cậu bị sự thật là Hàn Dữ Tiếu thích mình kích thích đến khóc lên, trong lòng vừa thoải mái, lại vừa khổ sở.
Nhưng hôm nay không giống.
Hiện giờ cậu nằm ở đây, là lưỡng tình tương duyệt, tâm ý tương thông.
Điểm khác biệt này cậu cũng biết rõ.
Hàn Dữ Tiếu cởi bỏ quần áo của cậu, Thẩm Văn Hiên khẩn trương nói ba hoa, “Đừng, cậu cởi quần là được mà, cậu thoát cởi cả áo làm gì thế.”
Hàn Dữ Tiếu không để ý đến cậu, dùng hành động khiến Thẩm Văn Hiên biết vì sao phải cởi hết quần áo.
***
Hàn Dữ Tiếu nuốt sạch thứ kia của Thẩm Văn Hiên, còn muốn tiến đến bên tai cậu nói, “Hình như là hơi ngọt thật.”
Bờ môi của Thẩm Văn Hiên đều đang run rẩy, đỏ như muốn cắt ra máu, cậu ai oán rên rỉ, muốn Hàn Dữ Tiếu câm miệng, nhưng mình lại ôm Hàn Dữ Tiếu không tha.
Cậu thoải mái túm lấy tóc của Hàn Dữ Tiếu, bắp chân co rút đến lợi hại, eo lại bị Hàn Dữ Tiếu nắm, hôm nay vừa xuất ra, toàn bộ cơ thể đều xụi lơ thành một vũng nước, mặc Hàn Dữ Tiếu thao túng.
Cậu lại không có tiền đồ mà khóc lên.
Nhưng lần này không phải là bởi vì khổ sở, cũng không phải là bởi vì sợ Hàn Dữ Tiếu rời khỏi cậu.
Cậu vuốt mái tóc ẩm ướt vì đổ mồ hôi của Hàn Dữ Tiếu, giọt mồ hôi từ quai hàm thon gầy của Hàn Dữ Tiếu nhỏ xuống người cậu.
Nóng bỏng.
Bên ngoài sắc trời đã tối, trong phòng ngủ chỉ có chút ánh sáng le lói, Thẩm Văn Hiên ngơ ngác nhìn mặt Hàn Dữ Tiếu, trong lòng nghĩ Hàn Dữ Tiếu thật là dễ nhìn.
Cậu tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của Hàn Dữ Tiếu, đó là một cái hôn dịu dàng, xen lẫn chút mồ hôi, bắt đầu dần dần nóng bừng lên trong ngày hè khô nóng.
Thẩm Văn Hiên một tay ôm cổ Hàn Dữ Tiếu, cũng không có tâm trạng gì đặc biệt, chỉ cực kỳ tự nhiên nói một câu.
“Tôi phát hiện tôi cực kỳ thích cậu.”
Hàn Dữ Tiếu nở nụ cười, ôm thân thể mướt mát mồ hôi của Thẩm Văn Hiên vào trong ngực.
“Tôi cũng cực kỳ thích cậu.”

Tầm hơn chín giờ tối, Hàn Dữ Tiếu mới ôm Thẩm Văn Hiên từ trong phòng ra để tắm rửa.
Thẩm Văn Hiên đã có chút buồn ngủ, nhưng mà rất ngoan ngoãn, bảo đưa tay liền đưa tay, bảo duỗi chân là lập tức duỗi chân. Hàn Dữ Tiếu bỏ cậu vào trong bồn tắm, còn thả thêm con vịt vàng vừa mới mua cho cậu chơi.
Hắn trông thấy cái này ở trong siêu thị, ma xui quỷ khiến mua về, cảm thấy Thẩm Văn Hiên và con vịt vàng ngốc nghếch này rất giống nhau.
Thẩm Văn Hiên mệt mỏi nên đại não đã đình chỉ suy nghĩ, đối mặt nhìn con vịt vàng, lại mê mang mà nhìn Hàn Dữ Tiếu, không biết vì sao hắn lại cho cậu cái này. Thấy Hàn Dữ Tiếu không giải thích, cậu cũng không hỏi nữa, bóp bóp con vịt nhỏ kia, hai tiếng “cạc cạc” vang lên trong phòng tắm.
Cậu nhớ tới ảnh chụp Hàn Dữ Tiếu khi còn bé mà mình nhìn thấy trong căn nhà cũ, hắn mặc áo khoác vàng nhạt, cũng giống như con vịt nhỏ vậy. Cậu không khỏi cũng cười rộ lên, lại bóp cho con vịt nhỏ kêu thêm hai tiếng “cạc cạc”.
Hôm nay trước khi đi ngủ, Thẩm Văn Hiên nằm trong cái chăn đã đổi, thoải mái dễ chịu, mặc dù lớp da giữa hai cái đùi còn có chút đau, nhưng cậu lại cảm thấy cực kỳ rõ là mình cũng khá sảng khoái, còn có thể thêm phát nữa.
Hàn Dữ Tiếu cũng lên giường, Thẩm Văn Hiên cho là hắn sẽ tắt đèn đi ngủ, kết quả Hàn Dữ Tiếu lại bật một cái đèn ngủ nho nhỏ, lôi một quyển sách thật dày ra đọc.
“Cậu không ngủ sao?” Thẩm Văn Hiên hỏi hắn.
“Đọc cái này xong sẽ đi ngủ, cậu ngủ trước đi.” Hàn Dữ Tiếu đeo kính mắt, khí chất lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng lại có chút nhã nhặn không nói ra được.
Thẩm Văn Hiên thưởng thức một lát, cũng dẹp bỏ tâm tư muốn đi trêu chọc Hàn Dữ Tiếu.
Cậu xuất ít lực mà đã mệt đến rã rời, Hàn Dữ Tiếu vừa tắm rửa cho cậu vừa đổi chăn màn, còn có thể có sức lực đọc sách.
Không thể trêu vào không thể trêu vào.
Thẩm Văn Hiên rất biết thức thời, cậu không có thể lực biến thái như Hàn Dữ Tiếu.
“Vậy ngủ ngon.” Thẩm Văn Hiên dụi dụi vào người Hàn Dữ Tiếu.
“Ngủ ngon.” Hàn Dữ Tiếu cũng nói.
Một đêm mộng đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.