Chương trước
Chương sau
"Triệu Chính, cậu..." Ngụy Hoài Minh đẩy cửa ra thì thấy hai người thân mật trong phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Tần Nghiên: "Sao vậy anh?"
"Bọn họ..." Sau khi Ngụy Hoài Minh đóng cửa lại thì cũng phát hiện mình phản ứng có hơi mạnh, bình phục cảm xúc một chút rồi lại đặt tay lên tay nắm cửa.
Cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Trên mặt Triệu Chính còn mang theo màu đỏ khả nghi, nghiêng đầu không dám nhìn Ngụy Hoài Minh, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Ngụy Hoài Minh lướt qua bọn họ nhìn cái bàn trong phòng, nghiêm mặt nói: "Các cậu làm loạn trong văn phòng của tôi à?"
Tôn Giai Thần che Triệu Chính bị nấu chín ở phía sau, cuống quít xua tay: "Không có không có..."
Trong lòng Ngụy Hoài Minh còn nhớ thương cái bàn bảo bối của mình nên hoàn toàn không nghe anh giải thích: "Chú có dọn dẹp sạch sẽ cho anh chưa đó?"
"Đậu má, em thật sự không..."
"Đã như vậy rồi còn nói không có?" Ngụy Hoài Minh chỉ Triệu Chính, "Không làm loạn mà đã như vậy rồi, thế nếu là làm loạn thì sẽ thành dạng gì?"
Trong lòng Tôn Giai Thần nói em cũng muốn biết.
Mắt thấy đề tài càng chạy càng xa, Tần Nghiên ho khan một tiếng: "Được rồi, đừng cãi nữa, nói chính sự đi."
Chương trình phát sóng trực tiếp "trò chơi mười phút" vẫn đang phát trên điện thoại di động, nhưng lại không nhận được một cuộc gọi báo cảnh sát nào.
Mọi người đều coi chuyện này chiêu trò thành lăng xê để nổi, hay thậm chí là một trò ảo thuật.
Mà đây lại là một màn gϊếŧ người thật sự.
Triệu Chính loay hoay hơn một giờ, cuối cùng chỉ có thể nhận thua —— định vị không được.
"Đã bị chặn rồi."
Tần Nghiên nhìn mật mã đầy màn hình, sắc mặt trầm xuống.
Ngụy Hoài Minh hỏi: "Phải làm sao bây giờ?"
Buổi phát sóng trực tiếp không có bày biện bất kỳ thứ gì ngoại trừ Đặng Lệ Lệ ngồi trên ghế, mặc dù trời đã sáng nhưng trong phòng vẫn sáng đèn, hoàn toàn nhìn không ra đây là chỗ nào.
Cô gái bị trói trên ghế đột nhiên lên cơn co giật.
"Cô ấy nghiện ma túy." Ngụy Hoài Minh thấy cô há to miệng nhìn về phía bàn tay kia, cho dù vết sẹo nơi khóe miệng đã rách đến máu thịt mơ hồ nhưng cô vẫn vô tri vô giác như cũ, cảm giác như tim bị người ta nắm chặt.
Anh đã nhiều lần mơ thấy Đặng Lệ Lệ. Cô gái này trong giấc mơ của anh, có đôi khi là đang sử dụng ma túy, có đôi khi bị các loại đàn ông làm nhục, có đôi khi bóp cổ anh chất vấn anh tại sao không cứu mình, thậm chí còn có đôi khi, dứt khoát hóa thành lệ quỷ ăn tươi nuốt sống anh.
Khi cảnh tượng thật sự xuất hiện trước mắt anh, nỗi sợ hãi trong mộng lại bị gợi lên.
Cô ở trước mặt anh, vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa.
"Dù sao thì cô ấy vẫn còn sống, không phải sao?" Tần Nghiên cảm nhận được cảm xúc của anh, vỗ vai anh nói.
Ngụy Hoài Minh lau mặt: "Nhưng sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?"
"Có ý nghĩa hay không cũng không phải do anh định đoạt." Tần Nghiên sờ mặt Đặng Lệ Lệ cách màn hình, như làm vậy là có thể xoa dịu vết sẹo của cô, "Nếu cô ấy còn đang cố gắng sống, thì đó chính là có ý nghĩa. Chúng ta không thể quyết định nhân sinh của người khác rốt cuộc còn có ý nghĩa hay không, mà nhiệm vụ của chúng ta chính là làm tất cả những người đang nỗ lực sống không phải thất vọng."
Cũng giống như anh đã kéo em ra khỏi vũng bùn lầy.
"Xem ra hôm nay bạn của chúng ta vẫn chưa tới." Một giọng nói đã qua xử lý đột nhiên vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh, mang theo sự thất vọng của đứa trẻ vì trò chơi khăm thất bại, chán nản tố cáo, "Vậy thì các vị, ngày mai gặp lại."
Mặt Ngụy Hoài Minh còn đen hơn màn hình bị tắt.
"Vậy là buổi phát sóng trực tiếp này đã diễn ra rất nhiều ngày rồi?" Tôn Giai Thần click mở tài khoản phát vừa rồi, khó hiểu hỏi, "Không nên, nhiệt độ cao như vậy, nền tảng phát sóng trực tiếp không quản à?"
Ngụy Hoài Minh nghe anh nhắc tới nền tảng phát sóng trực tiếp thì đột nhiên bắt được manh mối.
"Nếu anh nhớ không lầm thì nền tảng này là ba chú đầu tư."
Tôn Giai Thần sửng sốt một chút, sau khi tỉnh táo lại thì xua tay: "Tuy là ba em đầu tư, nhưng không thuộc quản lý của ông ấy, công ty dưới tay nhiều như vậy thì một mình ông ấy làm sao quản được."
"Bình thường ông ấy không quan tâm, nhưng thỉnh thoảng có thể quản."
"Anh có ý gì?" Tôn Giai Thần bị giọng điệu hung hăng của Ngụy Hoài Minh làm cho nhức đầu, khi nói chuyện cũng mang theo vài phần tức giận, "Dù sao thì ý của anh là nghi ngờ ba em? Ông ấy nhàn rỗi không có việc gì làm nên kiếm tiền không kiếm mà đi làm chuyện phạm pháp?"
"Nhưng có rất nhiều chuyện phạm pháp kiếm được rất nhiều tiền." Tần Nghiên không mặn không nhạt đáp anh ta, "Vậy anh có ý gì? Chúng tôi không có quyền nghi ngờ sao?"
Tôn Giai Thần bị nghẹn một chút, ngậm miệng lại.
Không chỉ là Ngụy Hoài Minh, mà anh cũng đã bắt đầu nghi ngờ ba mình từ rất lâu trước kia rồi. Mặc dù anh không biết người đàn ông này làm cái gì, nhưng trực giác mách bảo anh rằng nơi này chắc chắn ẩn giấu chuyện đen tối.
Nhưng đó là ba anh.
Tần Nghiên biết Tôn Giai Thần suy nghĩ gì, tiếp tục bóc vết sẹo của anh ta: "Ngay từ đầu anh đã bảo vệ ông ta. Trịnh Uyên là do ai gọi về? Hắn lấy cái gì tới uy hiếp anh? Còn có USB bị đánh tráo kia..." Tần Nghiên ném USB tới trước mặt anh ta, lạnh lùng nói, "Cũng không phải tất cả mọi người đều không có cơ hội tiếp cận anh, từ khi yến hội bắt đầu đến khi chúng tôi gọi điện thoại bảo anh rời đi, anh đều ở bên cạnh ba mình."
"Tần Nghiên, cậu thật sự rất đáng ghét." Lời nói đều nhường hắn nói hết, Tôn Giai Thần cũng lười ngụy biện, "Tôi chính là sợ ổng bị người ta điều tra ra đã phạm vào chuyện gì. Thân thể ổng không khỏe, ngồi xổm ở cục cảnh sát không được."
Tần Nghiên và Tôn Giai Thần nhìn nhau thật lâu, cuối cùng thở dài.
Thật ra Tôn Giai Thần cũng hoàn toàn không biết tin tức gì, anh chỉ có trực giác là ba mình phạm sai lầm, nhưng không ai có thể nói được tội danh này rốt cuộc lớn bao nhiêu trước khi kết án.
Càng là loại tình huống này thì lại càng giày vò.
Từ góc độ của Tần Nghiên mà nói, thì hắn đã ghim tất cả tội danh lên người Tôn Trinh, thậm chí lấy cái này xâu chuỗi lên toàn bộ vụ án, nhưng trong lòng Tôn Giai Thần vẫn tự huyễn hoặc bản thân —— có khả năng Tôn Trinh chỉ phạm vào một sai lầm nhỏ có thể được tha thứ.
Tần Nghiên thở dài: "Tình cảm thật sự là một thứ vũ khí gϊếŧ người trong việc phá án."
"Đúng vậy." Tôn Giai Thần châm điếu thuốc, hút một hơi rồi ném đi, chân dẫm lên tàn thuốc, thở dài theo, "Không sao, cứ tra đi."
"Tôi cũng làm anh hùng vì đại nghĩa quên tình nhà một lần."
Ngụy Hoài Minh vỗ vai anh: "Đừng bi tráng như vậy, không nhất định cần chú vì đại nghĩa quên tình nhà đâu."
"Một mình ổng nuôi em từ nhỏ tới lớn nhiều năm như vậy rồi, ổng muốn làm cái gì em cũng có thể đoán được đại khái." Tôn Giai Thần cười khổ, "Nhất định là ổng đã phạm tội, nhưng em không biết phạm vào chuyện gì. Tóm lại, cứ tra đi, các anh điều tra ra thì em cũng an tâm."
"Việc cấp bách bây giờ chính là cái này." Tần Nghiên gõ màn hình điện thoại, mở ra thông tin của tài khoản phát sóng trực tiếp.
Những thông tin cơ bản như tuổi tác, giới tính đều vô nghĩa, thứ đáng chú ý trong toàn bộ phần thông tin vẫn là câu giới thiệu cá nhân kia —— gặp ở chỗ cũ.
"Chỗ cũ?" Ngụy Hoài Minh dạo một vòng trong đầu cảnh tượng có thể được 'Tam Giác Vàng' gọi là 'chỗ cũ', hỏi, "Hắn còn ở nơi lần trước gặp mặt sao?"
Ngoại trừ lần giằng co ở thành phố kế bên ra thì hình như bọn họ thật sự không có giao chiến chính diện với gã lần nào nữa.
Tần Nghiên lắc đầu —— lần trước gã ở nơi đó bị một nhóm người khác phát hiện, hiện tại lại xuất hiện ở nơi đó lần nữa thì không khác gì chịu chết.
"Bây giờ không thể nói chính xác hắn ở đâu, nhưng chắc là đang ở thành phố bên cạnh."
Nếu một nhóm người khác thật sự là thủ hạ của Tôn Trinh, thì tổ chức yến tiệc trong thời điểm mấu chốt này 'Tam Giác Vàng' sẽ không dám gây sự trên địa bàn của ông ta. Dù sao thì cục cảnh sát phá án là đi theo trình tự pháp luật, còn đám người kia hoàn toàn là xem tâm tình.
"Vậy chúng ta lại phải làm phiền vị kia rồi."
Hà Duyên đang chỉnh hồ sơ trong văn phòng liếc nhìn ID người gọi, lông mày nhíu thành hình bát tự.
Ngụy Hoài Minh đợi gần một phút thì đầu bên kia mới bắt máy, nhưng cái hay không nói lại nói cái dở: "Chào buổi trưa nha bạn học cũ."
Hà Duyên nghe thấy ba chữ "bạn học cũ" này thì nhớ lại lịch sử đen tối bản thân bị Ngụy Hoài Minh chặn trong WC, khóe miệng giật giật: "Không phải là anh cố ý gọi điện thoại tới chào hỏi tôi đấy chứ?"
"Không phải." Ngụy Hoài Minh đi thẳng vào vấn đề, "Tôi nhắc nhở anh gần đây cẩn thận một chút, 'Tam Giác Vàng' lại phạm tội ở chỗ các anh."
Hà Duyên: "Đm hắn còn chưa đi nữa? Có phải là hắn khi dễ tôi bắt không được hắn nên mới liên tục quanh quẩn bên cạnh tôi không?"
Ngụy Hoài Minh nghĩ thầm anh còn rất tự biết mình.
Hà Duyên phun tào xong thì mới nhớ tới hỏi chuyện gì, Ngụy Hoài Minh gửi cho y ảnh anh chụp trong buổi phát sóng trực tiếp, sau khi đối phương xem xong thì nảy sinh ý định từ chức mãnh liệt.
"Đáng ra tôi không nên nhận điện thoại của anh."
"Anh cái này gọi là tự lừa dối mình."
"Được rồi." Hà Duyên đua mồm mép không lại Ngụy Hoài Minh, thở dài, "Khi nào các anh đến đây?"
Ngụy Hoài Minh nghiêm mặt nói: "Đồng chí Hà Duyên, anh đã là một hình cảnh thành thục rồi, có thể tự mình phá án được. Hơn nữa đây cũng không phải chuyện thuộc khu chúng tôi trực thuộc, anh phải nộp đơn..."
"Được rồi được rồi, tôi sẽ giải quyết, các anh mau đến đây đi, coi như tôi xin các anh." Hà Duyên nhận thua, thua một cách triệt để, "Ngụy Đội còn có gì phân phó không?"
"Không có, chờ tiếp giá đi."
Phát sóng trực tiếp bắt đầu từ mười hai giờ trưa mỗi ngày, để tìm được "Tam Giác Vàng" càng sớm càng tốt, bọn họ vẫn phải chạy tới đó không ngừng nghỉ.
Triệu Chính thu dọn đồ đạc theo, nhưng lại bị Ngụy Hoài Minh ngăn cản: "Cậu không cần đi." Sau đó chỉ vào Tôn Giai Thần, "Hai ngươi theo dõi chiến trường bên này."
"Nói đến chiến trường bên này, có phải các anh đã quên gì rồi không?" Tôn Giai Thần nhắc nhở một câu, "Trịnh Uyên cùng tên buôn người còn đang bị giam ở bên trong."
"Hàng của tên buôn người kia đều đã thu lại hết, trốn không thoát, giao cho Lục cục là được rồi. Còn Trịnh Uyên... vốn không trông đợi vào tin tức gì từ bộ dạng này của hắn, giữ hắn lại cũng chỉ là sợ hắn làm chậm trễ mọi chuyện. Hiện tại phạm nhân đã bắt được, chờ qua thời gian tạm giam thì thả hắn đi."
Mấy ngày nay đầu óc của Ngụy Hoài Minh rõ ràng không đủ dùng, luôn quên chuyện này kia, nên nói xong lại hỏi một câu: "Còn có chuyện gì không?"
"Không có việc gì." Tôn Giai Thần phất phất tay, "Lên đường bình an."
"Chú cũng vậy."
Tần Nghiên cùng Ngụy Hoài Minh thu dọn đồ đạc, trong phòng còn lại hai người Tôn Giai Thần và Triệu Chính.
Tôn Giai Thần và Triệu Chính nhìn nhau chốc lát, thật sự là chịu không nổi ánh mắt thương hại của đối phương, anh cười khổ nói: "Làm gì vậy chứ, giống như sinh ly tử biệt vậy."
Triệu Chính mím môi không nói lời nào.
Tôn Giai Thần ấn đầu cậu vào ngực mình, giọng nói rơi vào tai Triệu Chính mang nỗi buồn phiền.
"Nếu... anh nói là nếu thôi, nếu ba anh thật sự phạm tội, thì em hãy giả vờ như không quen biết anh."
Triệu Chính đột nhiên giương mắt nhìn anh.
"Đừng nhìn anh như vậy... chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến em."
"Từ vừa rồi đã bắt đầu có quan hệ với em rồi. Anh đã tỏ tình thì em cũng phải có trách nhiệm." Triệu Chính giơ cánh tay khi nãy anh hôn lên, cười rất ngọt," Em cũng không phải là loại người bội tình bạc nghĩa."
Tôn Giai Thần không nói gì mà chỉ gắt gao ôm lấy cậu.
Mặc dù ngoài miệng nói hy vọng Triệu Chính kịp thời phân rõ giới hạn, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn mong cậu đừng từ rời bỏ mình, cho nên Tôn Giai Thần rất sợ bản thân hiện tại nói sai một câu thì sẽ dọa đối phương chạy mất.
Triệu Chính ôm lại anh, cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội trong lồng ngực anh.
Cậu có thể nghe được nỗi sợ hãi và hoảng loạn của Tôn Giai Thần, thậm chí có thể nghe thấy tiếng lòng anh cầu xin mình đừng đi.
Có lẽ trước mặt người yêu thì ai cũng là chuyên gia tâm lý học.
*
Hà Duyên đã đứng ở cổng cục cảnh sát đợi bọn họ rất lâu.
Một giờ trước Ngụy Hoài Minh đã nói với y là sắp tới, bảo y ra cổng tiếp giá, nên Hà Duyên cứ như vậy đứng ở cổng một giờ, trong nội tâm dùng hết những từ ngữ mắng chửi học được cả đời mắng Ngụy Hoài Minh máu chó phun đầy đầu, mắng xong lại tự chọc cười mình.
Một cảnh sát nhỏ mới tới theo bên cạnh y, thấy đội trưởng của mình loạn thần kinh tự biên tự diễn thì rùng mình một cái.
Ngụy Hoài Minh xuống xe thì thấy Hà Duyên rụt cổ đứng ở cổng cục cảnh sát dạy bảo người ta, rón ra rón rén đi vòng qua từ sau lưng, tiến đến bên lỗ tai y hô to một tiếng, trực tiếp làm Hà Duyên sợ tới mức nhảy dựng lên.
Sau khi y nhìn rõ người tới thì hung hăng liếc xéo anh một cái: "Mẹ nó anh đã sắp ba mươi tuổi rồi, có thể đừng trẻ con như vậy được không?"
Tần Nghiên sửa lời y: "Không phải sắp ba mươi, mà là đã ba mươi tuổi."
Ngụy Hoài Minh: "..."
Anh cũng không cảm thấy mình được an ủi.
"Vậy tên biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người này lại chơi trò phát sóng trực tiếp à?" Hà Duyên nghe bọn họ thuật lại xong thì tổng kết ra một tin như vậy, thở dài, "Còn rất bắt kịp thời đại."
Hiện tại báo giấy suy thoái, chỉ đăng tin tức lên báo đã rất khó nhấc lên sóng gió lớn gì nữa rồi. Mà bây giờ người có bệnh hay quên lại quá lớn, cho dù là lợi dụng các loại account marketing tiến hành truyền bá thì cũng chỉ là nhiệt độ nhất thời. Cho nên 'Tam Giác Vàng' đã lựa chọn hình thức phát sóng trực tiếp này —— ngày nào cũng mới mẻ, ngày nào cũng có tư liệu.
"Hắn có du͙ƈ vọиɠ thể hiện rất mạnh." Ngón tay Tần Nghiên gõ lên bàn theo tiết tấu, "Nếu tôi là hắn, thì tôi sẽ lựa chọn kết thúc buổi phát sóng trực tiếp khi số lượng người xem trực tiếp đạt đến mức mong đợi của tôi."
Ngụy Hoài Minh hỏi: "Kết thúc thế nào?"
"Trước mặt tất cả người xem, phân thây Đặng Lệ Lệ."
Mục đích của gã tuyệt đối không chỉ là biểu diễn cho mọi người xem quá trình gã tra tấn người khác, lại càng không phải coi đây là một màn ảo thuật để biểu diễn.
Mục đích cuối cùng của gã là gây ra hoảng sợ, để tất cả mọi người chứng kiến tác phẩm nghệ thuật của gã.
Tần Nghiên sắp xếp lại đống hồ sơ lộn xộn trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Hà Duyên: "Rõ ràng số người xem hiện tại còn chưa đạt được như hắn mong muốn, nhưng buổi phát sóng trực tiếp này đã kéo dài ba ngày, lượng người xem hôm sau gần như gấp đôi hôm trước, cho nên chúng ta cần phải bắt được hắn trước khi tình cảnh trở nên không thể khống chế."
"Nói như vậy không sai, cho dù cậu không phân tích một lần này thì tôi cũng biết phải mau chóng bắt được hắn." Hà Duyên bất đắc dĩ cử động cổ, nói tiếp, "Nhưng ngay cả một manh mối cũng không có, chúng ta đi đâu tìm đây?"
Ngụy Hoài Minh cho y xem ảnh chụp màn hình: "Trang cá nhân của hắn viết 'gặp ở chỗ cũ'."
" 'Chỗ cũ' là nơi lần trước chúng ta gặp hắn à?" Hà Duyên hỏi xong lại cảm thấy hoang đường, chậc một tiếng, "Hắn bị người ta truy đuổi đến ngu sao?"
"Tôi thấy anh mới ngu ấy." Ngụy Hoài Minh dùng tài liệu vừa cuộn lại trong tay gõ lên đầu y một cái, "Anh cũng có thể nghĩ chỗ đó nguy hiểm, chẳng lẽ hắn không thể nghĩ ra được? Nếu thật sự là ở đó thì chúng tôi đã sớm đến bắt rồi, còn chờ đến lượt anh?"
Hà Duyên vừa định phản đối hành vi phân biệt đối xử với IQ mình của Ngụy Hoài Minh thì bị âm thanh điện tử truyền ra từ điện thoại cắt ngang.
Kim giờ và kim phút trùng nhau trên mặt đồng hồ.
Bắt đầu rồi.
"Chào buổi trưa mọi người." Người dẫn hôm nay lại thay đổi một bộ xử lý âm thanh khác, không còn là giọng trẻ con như ngày hôm qua nữa mà biến thành giọng nam trầm mang theo âm vang của nó.
Màn hình vẫn tối đen như cũ, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của người dẫn, nhìn không được tình huống bên trong.
Số người xem đang tăng mạnh, chỉ trong năm phút ngắn ngủi mà đã tăng tới mười ngàn người, bình luận ở phía dưới màn hình cũng cuộn nhanh lên.
Đa số là tới gϊếŧ thời gian hoặc là xoát độ tồn tại, còn có một bộ phận có ý đồ tương tác với người dẫn, như là đang nghiêm túc ghi chép, từng người một hỏi những thứ ngày hôm qua xuất hiện trong video mua ở đâu.
Lúc Ngụy Hoài Minh lướt xem bình luận, thậm chí còn nhìn thấy có người nói ngày hôm qua anh ta cũng thử chơi như vậy với bạn gái.
Đủ loại bình luận thật giả nửa nọ nửa kia khiến người xem không rét mà run.
"Có phải những người này điên rồi không?" Ngụy Hoài Minh nhìn màn hình tối đen như mực, hận bây giờ không thể vươn tay ra bắt người phía sau màn hình.
Năm phút sau, màn hình sáng lên.
Vẫn là bối cảnh giống như ngày hôm qua, điểm khác biệt chính là hôm nay cô gái không ngồi trên ghế, mà là bị treo ở giữa không trung.
Cô mặc trên người một chiếc váy lộng lẫy, mái tóc được tỉ mỉ cuốn thành bộ dáng búp bê, toàn bộ làn da trần trụi đều được sơn bằng sơn trắng, ngoại trừ đôi môi đỏ thắm cùng với vết sẹo thật sâu trên cổ ra thì không có một chút huyết sắc.
Chân tay cô gái đều quấn lên dây thừng, chuyển động theo biên độ rung động của sợi dây, biểu tình không có bất kỳ biến hóa gì.
Cực kỳ giống một con rối dây.
Hà Duyên xem đến sởn tóc gáy, đặc biệt là sau khi nhìn thấy động tác vô cùng mất tự nhiên của cô, thật sự không nhịn được hỏi một câu: "Đây thật sự là người sống sao?"
Tần Nghiên "Ừ" một tiếng.
Nếu không phải ngày hôm qua tận mắt nhìn thấy đoạn Đặng Lệ Lệ vật lộn với cơn nghiện ma túy, thì bây giờ hắn cũng sẽ cảm thấy đây là một người chết.
Sau khi người đàn ông trình bày toàn diện tác phẩm của mình thì giơ tay xoa mặt cô gái. Thủ pháp cực kỳ dịu dàng, như là đang vuốt ve người yêu của mình.
Nhưng mà giây tiếp theo, giọng nói mang theo âm vang trầm thấp vang lên.
"Mười phút đầu tiên."
Bàn tay đặt trên cằm cô gái đột nhiên siết chặt, máu tươi nhỏ xuống đất theo khe hở ngón tay gã.
Người đàn ông buông tay, để lộ ra đóa tường vi vừa rồi khắc trên cằm cô gái.
"Mẹ nó." Ngụy Hoài Minh cảm thán, "Hắn làm như thế nào vậy?"
Tần Nghiên vươn tay ra dấu một chút: "Giữa khe hở ngón tay có kẹp đạo cụ nhỏ. Nếu em không đoán sai thì đó là đóa hoa tường vi được khắc bằng thủy tinh."
Hà Duyên xen vào: "Vậy phải tốn bao nhiêu sức?"
Bàn tay của người đàn ông trên màn hình đã biến mất, chắc là đi xử lý vết máu chảy trong kẽ ngón tay.
Ánh mắt Đặng Lệ Lệ vẫn trống rỗng nhìn chằm chằm vào camera như trước, thậm chí cũng không có thét chói tai, giống như chuyện xảy ra vừa rồi không liên quan tới cô.
"Hắn là một nghệ thuật gia." Tần Nghiên nhìn chằm chằm đóa tường vi trên cằm cô, "Không có nghệ thuật gia nào..."
Đợi mười mấy giây cũng không nghe Tần Nghiên nói thêm một chữ, Ngụy Hoài Minh khó hiểu quay đầu lại nhìn hắn.
Có thể thấy miệng Tần Nghiên mấp máy nhưng lại nghe không thấy âm thanh, Ngụy Hoài Minh móc lỗ tai cũng vẫn không nghe thấy gì, lại quay đầu nhìn về phía Hà Duyên, không xác định hỏi: "Tôi... có phải đột nhiên bị điếc rồi không?"
Hà Duyên cũng đang nhìn chằm chằm Tần Nghiên, vô cùng bất đắc dĩ xòe tay: "Tôi cũng bị điếc."
Cho đến khi bàn tay của người đàn ông lại xuất hiện trên màn hình lần nữa thì Tần Nghiên mới ngậm miệng lại, tiện tay cầm lấy một tờ giấy bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Ngụy Hoài Minh trước nay đều không cảm thấy mình có thể xem hiểu nét chữ như gà bới của Tần Nghiên nên dứt khoát quay đầu xem phát sóng trực tiếp, chờ lát nữa Tần Nghiên giải thích cho mình.
Hà Duyên ngược lại lại tò mò tiến đến bên cạnh Tần Nghiên, nhìn một hồi rồi thở dài: "Giáo sư Tần, cậu thật sự học tâm lý học sao?"
Chữ Tần Nghiên viết này còn khó hiểu hơn đơn thuốc bác sĩ kê.
Tần Nghiên không để ý tới Hà Duyên, đóng nắp bút lại rồi đưa giấy nháp trong tay cho Ngụy Hoài Minh.
"Vừa rồi Đặng Lệ Lệ đã tự cung cấp manh mối cho chúng ta."
Hắn vốn là muốn tìm manh mối từ đóa tường vi, tinh thần tập trung trên cằm cô, nhưng lại vô tình bắt được môi cô mấp máy.
Mặc dù đã bị lớp sơn trắng thật dày che phủ hoàn toàn, nhưng vết thương trên khóe miệng Đặng Lệ Lệ vẫn chưa lành hẳn, điều này trực tiếp khiến biên độ khi cô nói chuyện rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy được.
Mười phút lần hai đã trôi qua, trên đùi Đặng Lệ Lệ lại có thêm một đóa hoa mới, nhành hoa kéo dài từ gốc đùi tới mắt cá chân, mang một vẻ đẹp thê lương.
Ngụy Hoài Minh không có lòng dạ nào mà xem video, nắm lấy tay Tần Nghiên: "Cô bé nói gì đó?"
"Cô ấy nói..." Tần Nghiên khoanh tròn hai chữ từ bản nháp lộn xộn, "Đỉnh."
Môi ngữ rất khó nhận ra, đặc biệt là loại môi ngữ có biên độ động tác rất nhỏ này. Vừa rồi Tần Nghiên bắt chước dáng vẻ của cô thử vài lần, cuối cùng mới xác định được chữ này.
Ngụy Hoài Minh nghe không hiểu: "'Đỉnh' là có ý gì?"
Trong lòng Tần Nghiên có một vị trí đại khái, nhưng vẫn không dám xác định như cũ, chỉ có thể chuyển tầm mắt quay lại trên màn hình: "Nhìn xem cô ấy còn có thể cung cấp cho chúng ta manh mối khác không."
"Đúng rồi, lời vừa rồi em còn chưa nói xong." Ngụy Hoài Minh sợ Tần Nghiên bỏ quên manh mối gì nên nhắc nhở hắn, "Nghệ thuật gia thì sao?"
"Không có nghệ thuật gia nào có thể thỏa mãn với sáng tạo nghệ thuật đơn thuần, hắn khát khao nghệ thuật của mình được thế giới công nhận. Loại bản năng này không có cách nào khắc chế được."
Bọn họ quả thật là đụng phải một nghệ thuật gia, hơn nữa còn là kiểu hoàn toàn điên rồ.
Trong buổi phát sóng trực tiếp kéo dài một giờ, không có thêm manh mối nào nữa ngoại trừ thông tin mà Đặng Lệ Lệ đã truyền lại cho bọn họ lúc đầu.
Bàn tay của người đàn ông chỉ xuất hiện trên màn hình khi gã bạo hành, nhưng để xem phản ứng của Đặng Lệ Lệ thì gã nhất định phải nhìn chằm chằm cô mọi lúc.
"Cũng may là 'Tam Giác Vàng' có tính khiết phích nghiêm trọng." Tần Nghiên tắt màn hình một lần nữa trở nên tối đen, nặng nề gõ hai cái lên giấy nháp, "Vậy mới nói, nếu là người có nhiều tật xấu thì thật đúng là không thể phạm tội, sớm muộn gì cũng bị bắt."
Ngụy Hoài Minh tiếp lời hắn: "Nhưng nếu là người, thì sẽ luôn có chút tật xấu."
"Đúng vậy." Tần Nghiên cười với anh một cái, "Nói cách khác, chỉ cần phạm tội thì nhất định sẽ bị bắt."
Ngụy Hoài Minh nhéo nhéo mặt hắn: "Nhưng em ngược lại không có tật xấu gì."
Tần Nghiên phù hợp với toàn bộ các điều kiện tiên quyết của một tên tội phạm hoàn hảo —— không nơi nương tựa, không có vướng bận, nhìn thấu lòng người, ở chỗ nào cũng đều thành thạo.
"Có thể đã từng như vậy, nhưng sau khi gặp được anh thì không còn như vậy nữa." Tần Nghiên nắm lấy bàn tay anh đặt trên mặt mình, kéo đến bên miệng hôn một cái.
Đôi môi ấm áp với chiếc nhẫn lạnh lẽo cùng dán trên ngón tay, khiến Ngụy Hoài Minh rùng mình một cái.
"Điểm yếu của em quá rõ ràng." Tần Nghiên buông tay anh ra, dịu dàng trong ánh mắt đều muốn tràn ra, nhưng lời nói lại khiến người ta sợ hãi, "Nếu có người muốn làm anh tổn thương, thì em đây nhất định sẽ phạm tội."
"Em sẽ gϊếŧ tất cả bọn họ."
Ngụy Hoài Minh sửng sốt một chút, giơ tay che đôi mắt Tần Nghiên lại, rồi hôn lên má lúm đồng tiền nơi khóe miệng hắn.
"Vậy thì để phòng ngừa em phạm tội, anh nhất định phải bảo vệ tốt chính mình mới được."
Khóe miệng Tần Nghiên kéo lên độ cung lớn hơn nữa.
Hà Duyên không hiểu tại sao y phá án đặc biệt mà còn phải ăn cẩu lương, nhưng y vẫn giữ thái độ chấp hành pháp luật nghiêm túc mà ho khan hai tiếng, ý muốn cắt ngang tương tác giữa hai người.
Ngụy Hoài Minh liếc nhìn y một cái: "Cổ họng anh bị mắc lông gà à?"
Hà Duyên: "Tôi nghĩ hai ngươi có thể chờ bắt được tội phạm rồi mới thân mật được không?"
"Hiện tại bắt không được." Tần Nghiên cầm tay Ngụy Hoài Minh che trước mắt mình xuống, lướt xem mấy tấm ảnh chụp màn hình trước đó, "Tuy là mỗi ngày đều ở trong căn phòng này, nhưng rất rõ ràng là 'Tam Giác Vàng' không hề ở đây."
Nơi phát sóng trực tiếp là một ngôi nhà trệt, nói chính xác thì hơi giống nhà máy bỏ hoang. Tần Nghiên quan sát thấy những vết ố vàng nhỏ ở chỗ nối giữa tường với mặt đất và trên trần nhà, nhìn thế nào cũng không giống một nơi mà người theo chủ nghĩa hoàn hảo như "Tam Giác Vàng" sẽ ở.
Hà Duyên: "Vậy nên mỗi ngày hắn đều cố ý tới đây phát sóng trực tiếp?"
"Đúng. Chắc là trước mười hai giờ đến đây bố trí tốt hiện trường, sau đó lợi dụng thời gian màn hình đen năm hay mười phút sau khi phát sóng để điều chỉnh thử máy đổi giọng."
Ngụy Hoài Minh chép miệng: "Hắn có bệnh hả?" Nói xong lại lắc đầu, "À không, hắn đúng thật là có bệnh."
Tần Nghiên trước khi đến đã bảo Hà Duyên chỉnh lý lại một phần tư liệu vụ án phân thây gần đây, bây giờ vừa lúc có tác dụng.
"Chúng ta đều rõ quy luật vứt xác của 'Tam Giác Vàng'. Nhưng đã là hình tam giác, thì luôn có đỉnh." Tần Nghiên tìm một tấm bản đồ mới, rồi đánh dấu ba địa điểm vứt xác lần trước, "Phiền Hà đội tìm vài anh em theo dõi ba nơi này."
Hà Duyên hoàn toàn đáp ứng, phản ứng một chút lại hỏi: "Vậy chúng ta thì sao?"
Tần Nghiên dùng bút marker chấm một dấu đậm ở trung tâm tam giác: "Có lẽ Hà đội không rõ vụ án năm đó lắm. 'Tam Giác Vàng' ngoại trừ sẽ nối ba nơi vứt xác thành một tam giác đều ra, thì còn có một tật xấu là —— tất cả các tam giác đều xoay quanh một tâm hình tròn."
Vụ vứt xác lần trước chẳng qua chỉ là động cơ để "Tam Giác Vàng" dẫn bọn họ tới đây, bởi vậy nên ba nơi vứt xác đều ở những nơi không tính là hẻo lánh và dễ bị phát hiện, có duy nhất một con ngõ nhỏ coi như hẻo lánh còn bị chính gã phong kín đường lui, cho nên xác suất "Tam Giác Vàng" sẽ xuất hiện tại mấy đỉnh này cơ hồ có thể xem như cực kỳ nhỏ.
Không biết Đặng Lệ Lệ lấy thông tin "Đỉnh" từ đâu, rõ ràng là cô không thể hiểu nghĩa của từ này, chỉ là thuật lại nó trong tuyệt vọng, hy vọng sẽ có thể có chút tác dụng dù là nhỏ nhất.
Ngụy Hoài Minh nghe hiểu ý của Tần Nghiên, nhưng lại nghĩ đến một mặt khác: "Có hay không khả năng... Tin này là do 'Tam Giác Vàng' cố ý để Đặng Lệ Lệ tiết lộ cho chúng ta?"
"Quan trọng sao?"
Tần Nghiên và Ngụy Hoài Minh liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều cười.
Không quan trọng. Cho dù "Tam Giác Vàng" nói rõ cho bọn họ rằng đây là một cái bẫy, thì bọn họ cũng chắc chắn sẽ đi.
"Vậy chờ ngày mai đi." Ngụy Hoài Minh duỗi thắt lưng, hỏi Hà Duyên, "Hai chúng tôi ở đâu?"
"Gần đây lại có một nhóm người mới đến nên tương đối thiếu chỗ ở, hai ngươi cùng tôi chen chúc một phòng ký túc xá là được." Hà Duyên nói xong câu đó, cảm giác được hai tầm mắt nóng rực phóng tới trên người mình.
Ngụy Hoài Minh tâm tình phức tạp mở miệng: "Đồng chí Hà Duyên, anh đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả một căn nhà cũng mua không nổi?"
Hà Duyên không nhún nhường trợn trắng mắt: "Sao, còn không cho phép dân tầng dưới chúng tôi mua nhà không nổi hả? Hơn nữa nhà kia của tôi còn một năm nữa là trả hết khoản vay."
"Nếu anh sắp trả hết nợ thì sao bây giờ không được vào ở?"
"Tôi không có tiền trang hoàng."
Hay, lý do vô cùng chính đáng.
Hà Duyên lười tán dóc với loại người không biết nhân gian khó khăn như anh, bản thân vội vã đi phân phó nhiệm vụ, không kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc là ở được không?"
"Không được." Ngụy Hoài Minh ý vị thâm trường nhìn Tần Nghiên, "Tôi là người đã có bạn trai."
Hà Duyên lời lẽ chính đáng tỏ vẻ mình không có hứng thú với anh và bạn trai anh.
"Nhưng chúng tôi muốn sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ."
Hà Duyên: "..."
Y làm sao mà lại mời tới một vị Phật như vậy chứ.
Mắt thấy Hà Duyên đóng sầm cửa rời đi, ánh mắt Tần Nghiên sâu thẳm nhìn Ngụy Hoài Minh, giọng nói có hơi khàn khàn: "Sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ?"
"Đúng vậy." Ngụy Hoài Minh sờ mông Tần Nghiên một cái, giọng điệu mang theo chú ý tứ lấy lòng, "Được không?"
Tần Nghiên sửng sốt một chút, cuống quít dời tầm mắt đi, vành tai đỏ bừng: "Anh đừng nói chuyện với em như vậy, em chịu không nổi."
"Vậy thì đừng nghẹn nữa." Ngụy Hoài Minh tiến đến bên cổ hắn gặm một ngụm, hô hấp có chút gấp gáp, "Em có biết mỗi lần em nhìn anh cười đều giống như đang kíƈɦ ɖụƈ không?"
Tần Nghiên cười quá đẹp, đẹp đến mức mỗi lần anh nhìn thấy hai cái má lúm đồng tiền nhỏ kia là đều muốn tiến lên hút hai cái.
Hắn còn khiến người ta nghiện hơn cả thuốc phiện.
Tần Nghiên nghiêng đầu, ngước mắt nhìn góc tường trên bên phải: "Có camera."
Ngụy Hoài Minh ngoặc đầu Tần Nghiên trở về, vùi vào cổ hắn thấp giọng cười: "Cũng đúng lúc, bảo Hà Duyên gọi mọi người ở cục cảnh sát đến phòng điều khiển, phát sóng trực tiếp cho bọn họ xem."
Người này có tính tình trẻ con, càng phản kháng thì lại càng tốn sức, cho nên Tần Nghiên chỉ có thể chịu thua: "Anh à, chúng ta trở về rồi lại nói."
"Về đâu?" Miệng Ngụy Hoài Minh dọc một đường theo cổ cọ đến bên tai Tần Nghiên, tay vòng trên eo hắn bắt đầu không an phận mà lộn xộn.
Tần Nghiên hít một hơi thật sâu: "Về khách sạn."
"Nhưng anh muốn ở chỗ này..."
"Em không muốn để người khác nhìn thấy." Tần Nghiên đè tay anh lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Hơn nữa công tác chuẩn bị cũng không có làm tốt."
"Còn cần công tác chuẩn bị nữa hả?"
"Anh không biết sao?"
Ngụy Hoài Minh lắc đầu.
Anh dốt đặc cán mai loại chuyện này, ngay cả nói yêu đương cũng là lần đầu tiên, trước kia xem qua mấy bộ phim tất cả đều nhảy vọt qua màn dạo đầu, cho nên khi nghe Tần Nghiên nhắc tới công tác chuẩn bị thật sự là không hiểu ra sao.
Tần Nghiên cúi đầu hôn anh một cái, giọng điệu mang theo chút lười biếng: "Không sao, em sẽ không làm anh bị thương."
"Còn có thể bị thương sao?" Ngụy Hoài Minh đột nhiên sinh ra lòng hiếu học mãnh liệt, sau khi hỏi mấy vấn đề thì lại cảm thấy không đúng, "Sao em lại biết nhiều như vậy?"
Tần Nghiên: "Đọc nhiều sách."
"Sách gì mà lại giảng cái này? Anh cũng đi xem."
"Không cần." Tần Nghiên kéo tay vòng trên eo mình xuống, đứng dậy lấy áo cho Ngụy Hoài Minh, cúi đầu nói bên tai anh, "Em phụ trách phần kiến thức lý thuyết, anh cùng em thực hành là được rồi."
Thời tiết vẫn lạnh như mọi khi, cho dù là hai giờ chiều thì mặc trời cũng chỉ mang theo chút ấm áp mỏng manh, bị gió thổi qua là tản đi. Tần Nghiên thấy Ngụy Hoài Minh vừa xoa tay vừa dậm chân thì tháo khăn quàng trên cổ mình xuống quàng lên cho anh, giọng nói mang theo chút trách cứ: "Đã sớm bảo anh mặc nhiều chút rồi."
Ngụy Hoài Minh vui vẻ: "Anh nhớ mấy ngày trước những lời này còn là anh nói với em."
"Khi nào?"
"Lúc em bị cảm ấy, anh đến nhà thăm em còn bị người ta bắt cóc." Ngụy Hoài Minh hà hơi vào lòng bàn tay, thừa dịp còn nóng thì áp lên gương mặt bị thổi đến lạnh lẽo của Tần Nghiên, thở dài, "Rõ ràng là chuyện xảy ra mấy ngày trước, thế mà lại giống như đã qua rất lâu rồi."
Mặt Tần Nghiên bị Ngụy Hoài Minh xoa tới xoa lui, nói chuyện cũng không thuận lợi, chỉ cười ngây ngô.
"Thật ra ngày đó em không bị cảm."
"Anh biết."
Tần Nghiên không tin: "Vậy sao anh còn mua siro cho em?"
Ngụy Hoài Minh giải thích đúng lý hợp tình: "Em diễn như thật, anh cũng không thể không phối hợp chứ? Nếu như mua thuốc gì đó thì em còn phải moi ra, làm vậy rất không tốt cho thân thể."
Tần Nghiên: "..."
Có thể nói là vô cùng tri kỷ.
Vất vả lắm mới đợi được một chiếc xe, nhưng dạo quanh một vòng gần đây cũng không tìm được một khách sạn nào làm Ngụy Hoài Minh vừa ý.
"Tài xế, đi thẳng tới khách sạn tốt nhất của các anh được không?"
Tài xế lườm anh một cái: "Quá xa, phải trả thêm tiền."
Ngụy Hoài Minh vừa mới làm động tác móc tiền thì đã bị Tần Nghiên ngăn cản.
Tần Nghiên lấy tấm bản đồ tiện tay mang theo từ trong văn phòng ra, chỉ vào điểm hắn đánh dấu trước đó: "Tài xế, tìm một khách sạn khá tốt ở gần đây là được."
"Khá tốt là kiểu gì?"
Ngụy Hoài Minh đưa tay ra dấu một chút: "Chỉ cần có một cái giường lớn như vậy, tiếp đó bài trí cũng rất đẹp... Tốt nhất là phòng suite tình nhân."
Tài xế nhìn lướt qua hai người vài lần, hiểu rõ mà "À" một tiếng, cho Ngụy Hoài Minh một ánh mắt cực kỳ xem thường.
Ngụy Hoài Minh: "Có phải anh ta hiểu lầm gì anh không?"
Tần Nghiên nghĩ thầm với phương thức biểu đạt này của anh thì rất khó không cho người ta sinh ra hiểu lầm.
Dù là đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hai người bước vào căn phòng tốt đã đặt vẫn đồng thời dừng bước chân.
Đúng thật có giường lớn, phòng ở cũng rất lớn, còn là phòng hướng biển, có một cửa sổ lớn sát đất, bố cục trong phòng cũng rất hợp lý, nhưng ——
Ngụy Hoài Minh nhìn chiếc giường đầy cánh hoa cùng với các loại vật phẩm không thể miêu tả trên tủ đầu giường, nuốt nước bọt: "Nếu anh nhớ không lầm thì chúng ta đặt phòng suite tình nhân đúng không?"
Tần Nghiên giơ tay che mặt, rít một chữ từ kẽ răng: "Đúng."
Chẳng trách vẻ mặt của tài xế lại xem thường đến vậy, nếu như anh ta biết đến một nơi như vậy thì nụ cười sẽ không còn thân thiện nữa.
Ngụy Hoài Minh đi vào ấn lên giường một cái, vẻ mặt càng vi diệu —— còn là một cái giường nước.
"Mặc dù anh không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng là người đã xem qua pỏn, nhưng cái này mẹ nó..."
Đây là phòng suite tình thú.
"Vậy nên chúng ta ở khách sạn còn nhân tiện giúp Hà Duyên quét đồi trụy?" Tần Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình trái tim trên trần nhà thì lại nhanh chóng cúi đầu xuống —— cái này gọi là chuyện gì đây?
"Chuyện này không phải do Hà Duyên quản." Ngụy Hoài Minh đặt mông ngồi trên giường, ngoắc tay với Tần Nghiên đang đứng ở cửa.
"Cục cưng, không phải đây gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa sao?"
Hết chương 45.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.