Chương trước
Chương sau
Ngụy Hoài Minh bảo Tôn Giai Thần đuổi đội tang lễ của anh ta đi, nhân tiện cũng đuổi anh ta ra ngoài luôn. Những bông hoa trắng rải rác hòa làm một cùng với tấm ga trải giường trắng tinh, làm cho gương mặt của Ngụy Hoài Minh tái nhợt do mất máu càng thêm tái nhợt hơn.
Y tá đến thay thuốc đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng này, còn tưởng là mình đi nhầm vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cô ta phải nhiều lần xác nhận biển tên rồi mới đi vào.
Y tá tuổi không nhỏ, dáng người chắc nịch và giọng nói cũng lớn, vào cửa liền chỉ trích Ngụy Hoài Minh chuyện bé xé ra to, rõ ràng là không có chuyện gì lớn mà làm như báo tang, hại cô ta thiếu chút nữa quay đầu đi gọi bác sĩ.
Tần Nghiên: "Không nghiêm trọng?"
Y tá lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có người, sợ tới mức run rẩy, ôm ngực hoãn lại một hồi mới hướng về phía Tần Nghiên xì một tiếng khinh miệt: "Một đám ở đây giả thần giả quỷ, muốn hù chết ai hả?"
Tay cô ta run lên không quan trọng, nhưng móng tay lại đâm thẳng vào vết thương của Ngụy Hoài Minh khiến anh đau đến mức nhe răng trợn mắt. Tần Nghiên nhanh tay lẹ mắt hất tay y tá béo ra, sắc mặt rất không đẹp: "Đổi người khác tới."
Ngụy Hoài Minh thấy hắn như vậy, cũng không muốn gây chuyện phiền toái gì nên kéo Tần Nghiên lại: "Anh, quên đi."
Y tá béo vừa rồi bị khí thế của Tần Nghiên hù dọa, lúc này nghe thấy lời Ngụy Hoài Minh nói không biết xui xẻo sao mà hỏi một câu: "Cậu này là anh trai anh à?" Không đợi anh giải thích, cô ta lại bồi thêm một câu, "Tôi còn tưởng là cháu trai lớn của anh chứ."
Ngụy Hoài Minh sững sờ một chút, chợt buông tay nắm lấy Tần Nghiên ra: "Đánh tàn phế tính cho anh."
Cho đến tận lúc bị ném ra ngoài, y tá béo còn tự hỏi rốt cuộc Tần Nghiên là cháu trai lớn của Ngụy Hoài Minh hay là là em vợ.
Sau khi đóng cửa, Tần Nghiên quay đầu lại thấy vẻ mặt tức giận Ngụy Hoài Minh, đột nhiên bật cười.
Ngụy Hoài Minh lầm bầm xoa mặt, khóe miệng chùng xuống: "Anh đã già như vậy rồi sao?"
"Không già." Tần Nghiên nhặt băng vải còn chưa quấn xong lên, cẩn thận giúp anh cột chắc, rồi lại cẩn thận hôn tay phải của anh một cái, "Đau không anh?"
Tay phải truyền đến xúc cảm tê dại, thông qua đầu dây thần kinh truyền tới đại não, trên đường còn rẽ qua gãi lên tim một chút. Ngụy Hoài Minh bị gãi đến ngứa ngáy trong lòng, biểu tình càng thêm uất ức, nhỏ giọng nói: "Đau." Nói xong thì đưa tay vuốt thẳng lông mày đang cau lại của Tần Nghiên, cười xảo quyệt, "Muốn Tần Tiểu Nghiên hôn hôn."
Nói xong còn tự mình nổi da gà trước.
Hôn thì hôn, còn mẹ nó hôn hôn.
Từ trước đến nay Tần Nghiên đều đáp ứng mọi yêu cầu của anh, hắn cúi đầu hôn lên cánh tay kia một cái.
Ngụy Hoài Minh hất cằm: "Không phải cánh tay, là chỗ này này."
"Thiếu trước vậy." Tần Nghiên đặt tay anh xuống rồi lấy quả quýt trên bàn, nhét một múi vào miệng Ngụy Hoài Minh, thấy đôi mắt trông mong nhìn mình thì bật cười nói, "Anh à, đừng nhìn em như vậy, nếu không em nhịn không được."
Ngụy Hoài Minh nuốt múi quýt kia xuống, nhân tiện liếm nhón tay Tần Nghiên một chút, mặt mày cong cong: "Nhịn không được cái gì?"
Tần Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu, lại đút cho anh một múi nữa sau đó ý đồ lảng sang chuyện khác: "Đêm qua khi Tôn Giai Thần tới có nói với em một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Nói là ba anh ta tổ chức một bữa tiệc, muốn mời anh đến đó." Tần Nghiên nhìn cánh tay bị thương cấp hai của Ngụy Hoài Minh, "Có thể đi không?"
Ngụy Hoài Minh trở mình: "Không muốn đi."
"Không phải là có muốn hay không, mà là có thể hay không." Tần Nghiên bình tĩnh nhìn anh, "Đám người chúng ta muốn tìm nhất định là có thế lực ngập trời —— nói cách khác, người trong bữa tiệc này, chắc chắn không sạch sẽ."

Cho nên, nhất định phải đi.
Ngụy Hoài Minh suy nghĩ một chút, miễn cưỡng đáp ứng.
Từ nhỏ anh đã bị mẹ dẫn đi tham gia đủ loại yến tiệc và những cuộc xã giao nhàm chán dối trá. Trước kia, mỗi lần đến anh đều cùng Tôn Giai Thần trốn đến một góc chơi game, hoặc là đi ra ngoài đua xe, miễn là có thể không ở bên trong đợi thì tuyệt đối không ở bên trong đợi. Nhưng hiện tại thấy ý này của Tần Nghiên, anh không những muốn đi mà còn phải đợi cho đến kết thúc.
"Em đi cùng thì anh đi." Ngụy Hoài Minh lật người lại, thương lượng với Tần Nghiên, "Được không?"
Tần Nghiên cầm lấy hai phong thư màu đỏ sậm trên bàn, cười: "Đúng lúc cũng cho chuẩn bị cho em một thư mời."
Vừa rồi Ngụy Hoài Minh vẫn luôn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó, hiện tại thấy thư mời mới nghĩ ra, nói: "Vậy thì phải gặp phụ huynh rồi."
"Hả?" Tần Nghiên phản ứng không kịp.
Ngụy Hoài Minh nhận lấy thư mời từ tay hắn.
Phong thư rất tinh xảo, chạm khắc rỗng một đóa hải đường và chỗ mở vẽ một chuỗi tiếng Anh bằng sơn phun màu vàng kim, giống hệt những bức mà anh đã thấy hồi nhỏ.
"Yến tiệc này được tổ chức mỗi năm một lần, quy tụ tất cả những nhân vật có máu mặt ở thành phố H, quy mô vô cùng lớn." Giới thiệu yến tiệc này xong, anh lại quay về trọng điểm, "Chắc chắn mẹ anh cũng sẽ đến đó."
Tần Nghiên trầm mặc chốc lát.
Ngụy Hoài Minh thấy hắn nhíu chặt mày, giống như đang đối mặt với lựa chọn nào đó quan trọng của đời người, anh đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: "Tần Tiểu Nghiên, em không muốn đến gặp phụ huynh với anh sao?"
Đôi môi mím chặt của Tần Nghiên hé ra, sau đó Ngụy Hoài Minh nghe thấy hắn lo lắng hỏi: "Có phải là em phải ăn mặc đẹp một chút không?"
"Bác gái thích kiểu nào?"
"Mặc quần áo gì mới thích hợp?"
"Nên xịt loại nước hoa nào mới tốt? Không đúng, xịt nước hoa có thể trông có vẻ ngả ngớn không..."
Ngụy Hoài Minh cắt ngang mười vạn câu hỏi của hắn: "Đừng căng thẳng, mẹ chắc chắn sẽ thích em."
Cánh tay không bị thương vòng xuống ôm lấy eo Tần Nghiên, Ngụy Hoài Minh vùi vào cổ hắn hít sâu hai hơi, sau khi ngửi được mùi hương quen thuộc thì thỏa mãn cọ cọ: "Không cần dùng nước hoa, em lúc nào cũng thơm muốn chết."
Mặc dù được an ủi rất nhiều nhưng Tần Nghiên vẫn không yên tâm, thương lượng chờ vết thương của Ngụy Hoài Minh tốt lên nhất định phải cùng anh đi đặt một bộ lễ phục với thêm vài món đồ, Ngụy Hoài Minh gật đầu liên tục.
"Sếp ơi!" Hai người đang bàn bạc đi đâu mua giày thì cửa bị đẩy ra, Triệu Chính lao vào như con khỉ gắn dây cót, túm lấy cánh tay Ngụy Hoài Minh bắt đầu khóc tang, "Anh bị thương nặng như vậy... Không đúng, này không phải là không có chuyện gì sao?"
Tầm mắt Ngụy Hoài Minh lướt qua Triệu Chính tới cạnh cửa, thấy Tôn Giai Thần vừa xử lý xong đội tang lễ đứng ở cửa nhún vai: "Thật sự không phải em dẫn vào. Do em ngăn lại nói anh bị thương rất nặng không cho phép thăm hỏi nên cậu ấy mới khóc la nói muốn gặp mặt anh lần cuối trước khi anh chết, ngăn cũng ngăn không được."
Được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, chính là nói vị này.
Tôn Giai Thần đặt mông ngồi xuống bên giường, thấy trong tay Ngụy Hoài Minh cầm thư mời thì như đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi, em nhớ đây là yến tiệc thành phố H mà, sao còn có phần của giáo sư Tần vậy?"
Tay bóc quýt của Tần Nghiên dừng lại một chút, sau đó không nhanh không chậm tiếp một câu: "Có lẽ bởi vì tôi là người nhà."
Tôn Giai Thần: "Vậy sao nhà em lại không có?"
Tai Triệu Chính đỏ lên, ném tay Ngụy Hoài Minh xuống rồi đi đến một bên xoay mặt vào tường.
Ngụy Hoài Minh xoa xoa cánh tay, liếc nhìn Tôn Giai Thần: "Chú mày lấy đâu ra người nhà? Người ta đáp ứng rồi à?"
Nói đến Tôn Giai Thần cũng kỳ, biểu hiện rõ ràng là rất thích Triệu Chính, thậm chí sau lưng còn biết rõ sinh nhật và sở thích của cậu, nhưng lại cố tình không thổ lộ. Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi mà hai người vẫn không rõ ràng như vậy.

Thậm chí có một lần Triệu Chính vất vả lắm mới lấy hết dũng khí hỏi anh ta quan hệ hiện tại của bọn họ là gì thì bên kia trực tiếp cúp máy, sau đó Tôn Giai Thần trả lời cậu là khi nãy đúng lúc điện thoại hết pin, nhưng Triệu Chính không dám hỏi lại.
Tần Nghiên thấy trên mặt Tôn Giai Thần chợt lóe lên tia chán ghét, hắn nheo mắt lại.
Anh ta có gì đó giấu bọn họ.
Thật ra Ngụy Hoài Minh cũng có cảm giác này. Trước kia anh thích chơi cùng Tôn Giai Thần là bởi vì thoải mái. Người này trời sinh không tim không phổi, bản lĩnh chơi game lại giống nhau không ít, thích gào to cũng thích rải tiền, hoàn toàn chính là thiết lập hình tượng con trai ngốc của nhà địa chủ, nhưng mấy lần tiếp xúc gần đây lại cho anh một cảm giác mâu thuẫn.
Trước kia cho dù anh ta có bị thương cái gì thì đều sẽ tới cáo trạng với anh, nhưng bây giờ ngay cả quá trình bị người ta bắt cóc rồi bản thân trốn thoát thế nào cũng đều cố sức ngậm miệng không đề cập tới, thậm chí còn cố tình giữ khoảng cách với bọn họ.
Giống như kể từ khi mẹ kế qua đời, anh ta đã trở thành một con người khác.
Tôn Giai Thần lại thay thành giọng điệu cà lơ phất phơ, hướng về phía Triệu Chính đang biểu diễn vật lý tự kỷ ở góc tường gọi: "Tiểu khả ái, em có tính là người nhà của tôi không?"
Ngụy Hoài Minh nhìn lỗ tai đỏ thấu của Triệu Chính chậc một tiếng: "Không phải là còn tùy thuộc vào chú hay sao? Nếu thích người ta thì đừng trêu đùa người ta, đều già đầu cmnr chứ còn nhỏ đâu, chơi mập mờ cái gì? Hèn nhát."
Tôn Giai Thần bị sặc một chút, hướng về phía Tần Nghiên nháy mắt, nhưng đối phương lại trực tiếp dời tầm mắt đi.
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng xấu hổ.
Ngược lại là Triệu Chính nhịn không được trước, cậu ho một tiếng rồi xoay người lại: "Được rồi sếp, các anh đừng chê cười em nữa. Em chỉ đến đây để thăm anh thôi, anh không sao là tốt rồi, trong cục vẫn còn rất nhiều việc nên em phải mau chóng quay về đây."
Tốc độ nói của Triệu Chính nhanh, mà chuồn đi cũng nhanh, khi nghe thấy tiếng cửa phòng thì những người trong phòng mới ý thức được cậu đã đi ra ngoài rồi.
Tôn Giai Thần không kìm được nụ cười trên mặt, nằm lên giường một cái đã chiếm hết nửa bên của Ngụy Hoài Minh, trực tiếp bị người trên giường đẩy xuống.
Tần Nghiên bóc quýt xong thì bắt đầu gọt táo, đầu cũng không ngẩng lên hỏi anh ta: "Tại sao?"
Nếu thích thì tại sao không thổ lộ, không thích thì tại sao không làm rõ?
Tôn Giai Thần dứt khoát ngồi trên mặt đất, hỏi Tần Nghiên muốn một miếng táo, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: "Chờ một chút nữa đi."
"Có phải là chú có gì gạt tụi anh không?" Ngụy Hoài Minh rốt cuộc vẫn hỏi vấn đề này ra.
"Có nha." Tôn Giai Thần nhét táo vào trong miệng nhai nhai, "Hồi trung học em lấy danh nghĩa của anh gửi thư tình cho giáo hoa."
Ngụy Hoài Minh cho anh ta một đấm: "Thảo nào khoảng thời gian đó ngày nào anh mày cũng bị một đám người đuổi theo đánh —— không đúng, không phải nói tới cái này..."
Tôn Giai Thần cắt ngang lời anh, vỗ mông đứng lên: "Không vô nghĩa với mấy người nữa, em còn phải đuổi theo bà xã." Nói xong lại cười với Ngụy Hoài Minh một cái, "Yên tâm đi, em tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp."
Tần Nghiên nhìn bóng lưng anh ta, đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc.
Rất giống ba hắn năm đó bị bắt đi.
Người đàn ông đó cả đời làm chuyện xấu, đến cuối cùng lại như được giải thoát, ông ta bế Tần Nghiên lên hôn một cái, sau đó xoay người đi.
Trên vai gánh tội nghiệt, trên người lại mang theo giải thoát.
Muốn bao nhiêu mâu thuẫn thì có bấy nhiêu mâu thuẫn.
Thư mời rơi trên mặt đất, như một đóa hoa hồng đỏ tươi nở rộ trên nền tuyết.
Xinh đẹp mà ác độc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.