Có vẻ như đã kết thúc Edit: Rea ————— Ngay khi Tần Nghiên nói rằng trong lòng mình chỉ có một suy đoán, hắn còn chưa dám khẳng định thì đã thấy Triệu Chính cầm một xấp giấy chạy tới. Ngụy Hoài Minh nhìn lướt qua tay Triệu Chính thấy đó là thông tin của người phụ nữ kia thì ra hiệu cậu khoan hẳn nói rồi quay người trấn an Tôn Giai Thần vài câu, sau đó bảo anh ta về nhà nghỉ ngơi một chút. Tâm tình của Tôn Giai Thần không tốt nên cũng không có tâm tư quan tâm đến chuyện khác nữa nên nói tạm biệt rồi rời đi. Sau đó ba người cùng vào phòng máy tính đóng cửa lại nghe Triệu Chính báo cáo. "Lý Cẩn 28 tuổi là nhân viên văn phòng một công ty, độc thân và sống một mình." Triệu Chính đưa tư liệu trong tay cho Ngụy Hoài Minh, "Bọn em đã đến công ty của cô ta hỏi qua, đồng nghiệp đều nói bình thường cô ta là một người thành thật, không thích giao tiếp với người khác và cũng rất nghiêm túc trong công việc, mỗi ngày đều tăng ca đến hơn chín giờ. Hỏi một vòng ai cũng đều đánh giá như vậy khiến em rất bực, cô ta hiện tại là một người lưu manh như vậy là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là hồn xuyên à?" Ngụy Hoài Minh lười nghe cậu huyên thuyên, không kiên nhẫn cốc đầu Triệu Chính một cái sau đó hỏi cậu có manh mối gì ở nhà Lý Cẩn không. "Cô ta thuê phòng trên tầng ba của một tiểu khu, tuy nơi đó cách trung tâm thành phố không xa nhưng cũng rất lệch, xuống tàu điện ngầm còn phải đi một đoạn dài mới tìm được. Em nói cho sếp biết, bọn em đã lái xe đi vài vòng..." Ngụy Hoài Minh nói nếu cậu lại muốn tán dóc nữa thì đừng có mà nghĩ đến tiền lương tháng này khiến Triệu Chính ai oán trừng anh một cái rồi chọn trọng điểm nói: "Không khác biệt lắm với chỗ mà giáo sư Tần phỏng đoán, trên đường về nhà cô ta cũng có một con ngõ nhỏ phải đi qua, chỉ là con đường đó nếu hai người đi song song thì sẽ rất chật chội. Bọn em có tìm kiếm ở khu vực phụ cận thì phát hiện bên cạnh ngõ nhỏ còn có một cái ngã ba còn hẹp hơn, nếu có người trốn ở trong đó thì căn bản không ai chú ý tới..." Tần Nghiên đột nhiên ngắt lời Triệu Chính và hỏi cậu: "Ngã ba dẫn đến đâu?" Sau khi nghe Triệu Chính nói phía sau có bãi rác, hoàn toàn không có người ở thì hắn bỗng nở nụ cười, "Bây giờ thì rõ rồi." Ngụy Hoài Minh không hiểu ra sao: "Rõ ràng cái gì? Không phải nói cô ta là hung thủ sao? Làm sao có thể có điều kiện của người bị hại được?" "Bởi vì cô ta cũng là nạn nhân." Tần Nghiên lấy một tờ giấy ra bắt đầu vẽ bảng quan hệ nhân vật, đầu tiên là một người đàn ông có mũi tên chỉ về phía một người phụ nữ, trên người phụ nữ viết hai chữ 'Lý Cẩn', "Người đầu tiên hắn chọn là Lý Cẩn, và quả thực là sau đó hắn ta đã thành công. Chúng ta có thể biết được mỗi ngày Lý Cẩn đều tăng ca đến hơn chín giờ từ đồng nghiệp của cô ta, thế nên lúc cô ta trên đường trở về nhà chắc chắn đã không còn người nào, hơn nữa ngõ nhỏ không có camera giám sát là nơi rất thích hợp để gây án. Nhưng Lý Cẩn không báo án hay đề cập đến vấn đề này với bất kỳ ai khác, thậm chí cô ta còn không tìm người làm bạn với mình, vẫn là hơn chín giờ mỗi ngày đi qua nơi này, hung thủ đã nếm được ngon ngọt rồi thì làm sao có thể cứ như vậy mà buông tha cho cô ta được." Tần Nghiên tiếp tục vẽ một vòng tròn bên dưới hai người, bên trong viết một chữ 'Nữ' rồi vẽ một mũi tên từ người đàn ông chỉ về phía cô: "Về sau hắn chơi chán nên bắt đầu tìm mục tiêu mới, tiếp đó là hắn tìm được người bị hại mà chúng ta đã phát hiện, còn chuyện gì xảy ra sau đó... Mọi người đều đã biết. Hắn rất hoảng sợ sau khi xác nhận nạn nhân đã chết vì thế hắn đã gọi cho Lý Cẩn. Lý Cẩn đưa ra đề nghị phân thây sau đó giúp hắn vứt xác, cô ta cũng chủ động gánh tội thay hắn." Tần Nghiên lại từ chỗ Lý Cẩn vẽ ra hai mũi tên, một cái chỉ hướng người đàn ông, còn một cái chỉ về hướng nạn nhân, hắn vừa định buông bút thì bị Ngụy Hoài Minh ngăn lại: "Tại sao Lý Cẩn lại giúp hắn? Không lẽ trên tay hắn có của bọn họ... cái loại video kia? Nếu vậy thì cũng không làm đến mức phải chết thay hắn ta chứ?" "Có hai khả năng, một là hung thủ nắm trong tay bí mật của cô ta, nhưng lý do này không có ý nghĩa gì nên tôi càng thiên về cái khác hơn." Tần Nghiên cầm bút đồ lên mũi tên Lý Cẩn chỉ về phía người đàn ông rồi thấp giọng nói, "Cô ta yêu hắn." Ban đầu hắn ta đã đe dọa Lý Cẩn không được nói ra bên ngoài bằng hình ảnh và video, hơn nữa mỗi ngày đều đối xử thô bạo với cô khiến cô sinh ra tâm lý sợ hãi và cũng đem lại loại cảm giác "Tôi vĩnh viễn không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn" cắm rễ sâu trong tiềm thức. Mặc dù ban ngày cô được tự do nhưng vào mỗi đêm cô lại phải nhận nỗi sợ hãi này lần nữa. Trước đây từng nói Lý Cẩn hầu như không giao tiếp cùng người khác, có thể nói người giao tiếp nhiều nhất với cô hàng ngày chính là người đàn ông kia, cho nên trong sự đấu tranh tư tưởng kịch liệt mỗi ngày khiến loại cảm xúc này dần biến chất, thậm chí cô còn yêu hắn và cùng nhau sống như vậy. Hội chứng Stockholm*, biếи ŧɦái, mãnh liệt, tình yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa. "Chuyện này... cũng quá ảo rồi." Ngụy Hoài Minh chép miệng nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay Tần Nghiên, cố gắng tiêu hóa thông tin vừa nghe được, "Chỉ... Mỗi ngày như thế mà cô ta đã yêu hắn? Vậy cũng có thể nảy sinh tình cảm được sao?" Tần Nghiên cúi đầu nghịch ngón tay, dư quang dừng ở trên tay Ngụy Hoài Minh: "Không phải tất cả tình yêu đều quang minh chính đại." Hắn nói tiếp, "Tôi đoán người đàn ông đó còn không biết rốt cuộc cô ta đã vì hắn làm những gì, nhưng cô ta bằng lòng." Theo truyền thuyết Ba Tư cổ đại, thế giới ban đầu chỉ có hoa hồng trắng, nhưng một ngày nọ, có chú chim dạ oanh đã yêu một trong số chúng, chú bắt đầu cất tiếng hót và ôm chặt gai của nó cho đến khi chết đi dưới sự khích lệ của tình yêu, dùng chính máu tươi của mình để nhuộm ra bông hồng đỏ đầu tiên trên thế gian này. Cô ta chính là dạ oanh. "Được rồi." Tần Nghiên đứng thẳng dậy, vò nát tờ giấy ném vào thùng rác rồi cười với Ngụy Hoài Minh, "Chúng ta đến lừa cô ta đi." Trong phòng thẩm vấn, Lý Cẩn nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi. Cô ta ngủ không sâu nên khi nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức ngồi dậy ngay. Khi nhận ra người vào là Tần Nghiên thì quen thuộc chào hỏi hắn, nhân tiện xin hắn điếu thuốc nhưng sau đó không nhận được câu trả lời, cô ta chậc một tiếng rồi dời tầm mắt đến cửa sổ thủy tinh phía đối diện nhìn Ngụy Hoài Minh xong lại quay đầu nhìn Tần Nghiên: "Rất xứng đôi." Tần Nghiên mặc kệ lời cô ta, nói: "Chúng tôi đã bắt được người đàn ông kia rồi." Cô ta sững sờ một chút nhưng sau đó lại nhanh chóng thay đổi vẻ mặt không rõ, hơi ngồi thẳng người: "Người đàn ông nào?" Tần Nghiên mỉm cười nhìn chăm chú vào mắt cô ta: "Người yêu của cô." Người phụ nữ bị hắn nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, dời tầm mắt sang nơi khác rồi thản nhiên nói mình không có người yêu, cô ta còn không quên trêu chọc Tần Nghiên một chút, nói mình không thích mấy đứa nhỏ như hắn. "Vậy thì đáng tiếc thật. Xem ra là hắn yêu đơn phương rồi." Tần Nghiên giống như là không nhìn thấy cô ta đột nhiên trợn to mắt mà tự nói tiếp, "Chính hắn chạy đến cục cảnh sát tự thú nói là hắn gϊếŧ người nên không có chút liên quan gì đến cô, lời biện minh không khác cô lắm, hắn còn nói không muốn để cho cô chịu tội thay mình ---- hắn còn đưa chúng tôi đến gian phòng nhỏ mà hai người thường lui tới, cũng chính là nơi các người phân thây..." "Là tôi gϊếŧ người! Không liên quan gì đến anh ấy!" Người phụ nữ đột nhiên đập bàn nghiêng người đến trước mặt Tần Nghiên, vươn tay muốn cào mặt hắn. Ngụy Hoài Minh nhìn thấy cảnh này thì liền xông vào chặn cô ta lại, tay thì ấn người xuống nhưng mắt thì dán lên Tần Nghiên mắng: "Mẹ nó cậu không biết tránh đi à?" Đúng thật là Tần Nghiên không muốn tránh mà là hắn định bắt lấy tay Lý Cẩn nhưng lại bị Ngụy Hoài Minh làm cho hoảng sợ. Khi Ngụy Hoài Minh thấy hắn ngồi đó sững sờ thì cũng nhận ra hành động của mình là uổng công vô ích ---- anh luôn coi hắn như một đứa trẻ tay trói gà không chặt mà quên mất thân thủ của hắn không thể kém hơn mình. Lý Cẩn lặp đi lặp lại người là do cô ta gϊếŧ, còn nói không phải cảnh sát các người bắt được một người cũng tính là phá án xong sao, cô ta cũng đã đến tự thú rồi thì vì cái gì lại không chịu buông tha cho người khác, "Rõ ràng đã bắt được hung thủ rồi..." Cô ta náo loạn một hồi mới đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trầm giọng nói, "Các người lừa tôi." "Đúng vậy." Tần Nghiên cười như một con hồ ly, "Đúng là lừa cô đó, làm sao mà hắn có thể yêu cô đây? Cô chỉ là món đồ chơi bị hắn vứt bỏ mà thôi." "Không phải anh ấy không cần tôi nữa, chỉ là..." "Đừng tự lừa mình dối người." Tần Nghiên không muốn dây dưa với cô ta nữa nên nói trúng tim đen, "Cô cố ý hơn chín giờ mới về nhà, hắn cũng lười ngăn cô lại." Có thể chấp nhận tình yêu của mình không được đáp lại nhưng không thể chấp nhận bản thân mình bị vứt bỏ, thế nên dứt khoát chọn thay hắn chịu chết. Tôi muốn dùng chính sinh mệnh của mình để anh biết rằng tôi yêu anh, đó là tất cả. "Ngụy đội, vụ án này sắp kết thúc rồi." Tần Nghiên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, dựa bên cửa sổ hít thở không khí. Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đã tắt ở đằng xa, văng vẳng bên tai là tiếng rao bán của chợ đêm dưới lầu, còn bên cạnh là người ngày đêm mong nhớ. Gió đêm rất lạnh, nhưng đây là lần thứ hai hắn có loại cảm giác khao khát muốn sống này. "Ừm." Ngụy Hoài Minh cũng nằm nhoài trên bệ cửa sổ lẩm bẩm nói đám nhãi ranh chợ đêm này còn dám chạy đến tận cửa cục cảnh sát, nhìn thấy Tần Nghiên cười thì cũng cười theo, anh giơ tay lên ôm lấy vai hắn nói, "Xuống ăn xiên que không?" "Được." Cho dù mỗi ngày đều phải đối mặt với bóng tối thì cũng không thể phủ nhận rằng thế giới này quá tốt đẹp. Tôi đã từng ở trong bóng tối nên tôi khát vọng ánh sáng, hiện tại tôi ở trong ánh sáng, vậy nên tôi muốn bảo vệ nó. Địa ngục quá tăm tối nên tốt nhất là đừng ai đi vào. Chủ quán thịt nướng nhìn cũng trạc hai mươi tuổi, nhuộm một cái đầu vàng, kiểu tóc có cảm giác giống như Tôn Giai Thần vậy. Trước kia cậu ta là một tên côn đồ, sau khi bị Ngụy Hoài Minh đánh mấy trận thì đã thành thật hơn, cũng bắt đầu biết giữ phép tắc làm ăn. Nghe nói ban đầu cậu ta muốn đến chợ thành phố bán nhưng nghĩ đến việc không có ai che chở nên dứt khoát thu dọn đi theo anh tới đây, sau đó mở quán nướng trước cửa cục cảnh sát, lưu manh trong phạm vi mấy dặm rất kính nể, Hoàng Mao từ nay về sau liền trở thành trùm của đám lưu manh này. Hoàng Mao thấy Ngụy Hoài Minh đến thì bắt đầu vội thành thạo nướng mấy món anh thích, còn lớn giọng hét to: "Anh Minh, em tặng miễn phí cho anh mấy miếng cật bổ thận nha!" Ngụy Hoài Minh gõ vào cái vỉ nướng thịt, "Nhìn anh mày giống thận hư lắm à?" "Này không phải là do mấy ngày nay thấy anh thức đêm nên em bồi bổ cho anh sao?" Nghe mấy lời này, Ngụy Hoài Minh nghiêm túc nghi ngờ Hoàng Mao là do Triệu Chính ngụy trang thành. Hoàng Mao là người thông minh nên không đợi anh dạy cho một bài học thì liền đổi đề tài, dời tầm mắt đến trên người Tần Nghiên ở phía sau: "Cậu đẹp trai này là con riêng của anh hả?" "Chú mày muốn chết à?" Tần Nghiên ngồi trên chiếc ghế đẩu cũ kỹ xem hai người đấu võ mồm, cục cảnh sát cách đó không xa chìm vào trong bóng tối, ánh sáng nhàn nhạt từ bên trong khiến lòng người cảm thấy khó chịu, mí mắt phải giật lên không rõ nguyên do. Hai giờ sáng. Đèn đuốc trong KTV sáng rực, bartender mới vừa giao rượu vào phòng riêng, lúc đi ra do không để ý nên đụng phải một người đàn ông, cậu ta liên tục xin lỗi hắn. Hắn cao hơn cậu ta gần một cái đầu, bước đi loạng choạng nên bị cậu ta đụng phải liền té ngã. Cậu ta đưa tay định giúp nhưng bị hắn kéo xuống rồi liều mạng bóp cổ, trên mặt hắn treo nụ cười như tên thần kinh. Cậu bartender không thể thoát khỏi hắn, sắp bị chết ngạt thì bất ngờ có một người từ phòng riêng lao ra kéo người đàn ông kia vào trong và hướng cậu ta ra dấu "im lặng". Rạng sáng là thời gian cuồng hoan của ma quỷ, nhưng tôi không thể để bạn nhìn thấy nó. Hết chương 06.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]