Hôm nay bạn trai hơi khác thường.
Chắc là do tâm trạng tốt.
Cận Lâm Côn trầm ngâm một lúc, cảm thấy mình không nên bỏ lỡ cơ hội này: “Bạn học à.”
Vu Sanh: “?”
Cận Lâm Côn: “Nếu vẫn không gọi…”
Cận Lâm Côn: “Thì chỉ có thể mặc đồ ngủ vào, để anh nắm đuôi rồi.”
Một lúc sau, Vu Sanh mới trả lời: “…”
Vu Sanh: “Được.”
Buổi tối, nhóm bạn trại hè gọi video call thảo luận đề thi thử, nghe Lương Nhất Phàm thuật lại đoạn đối thoại này, suýt chút nữa thì đứng không vững: “Anh Sanh đồng ý thật á?”
Cận Lâm Côn cũng hơi khó hiểu: “Ừ.”
Lương Nhất Phàm run rẩy: “Côn thần, cậu chắc chắn là mình vẫn còn sống chứ?”
Cận Lâm Côn: “...”
Không những còn sống, mà còn không bị ăn đòn.
Ngay cả Cận Lâm Côn cũng cảm thấy chuyện này hơi khác thường.
Lương Nhất Phàm cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản như vẻ ngoài: “Côn thần, hai ngày nay cậu phải cẩn thận đấy, tốt nhất là nên mua bảo hiểm, hoặc là xử lý trước những việc cần xử lý đi.”
Phòng ngừa bất trắc.
Cận Lâm Côn cảm thấy đám người này đang nghĩ bạn trai hắn đáng sợ quá rồi đấy, có chút không vui: “Không đến mức đó chứ?”
Lương Nhất Phàm đã nhanh chóng offline.
Avatar cũng nhanh chóng chuyển sang màu xám, gọi thế nào cũng không thấy động tĩnh.
“Lão Lương nói, dạo này cậu ấy chuẩn bị khăn gói lên đường bôn ba, bảo tụi mình đừng liên lạc nữa, nhất là với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3564430/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.