Cận Lâm Côn chắc chắn không ngờ rằng cậu có thể trở về nhanh như vậy, tay còn chưa kịp phản ứng, lại cố ý che giấu thêm một chút vào dưới gối.
Vu Sanh nắm chặt pijama, nhìn cái hộp khủng long bị gối che một nửa.
“Là như vậy.” Cận Lâm Côn nhẹ nhàng ho một tiếng, chợt nảy ra ý tưởng, “Cậu xem con khủng long nhỏ màu xanh lá này—”
Vu Sanh: “Không giống.”
Cận Lâm Côn: “……”
Vu Sanh cúi đầu, đưa tay sờ vào hộp khủng long nhỏ.
Bao bì bên ngoài trông có vẻ hơi rẻ tiền, lớp nhựa phát ra tiếng sột soạt, nhưng bên trong các mô hình lại khá tinh xảo, đủ kiểu dáng màu sắc.
Cậu đã qua cái tuổi còn hứng thú với đồ chơi, lúc thấy ở siêu thị cũng chẳng phải là muốn lắm.
Chỉ là nhìn thấy Cận Lâm Côn không biết tại sao lại thất thần, tiện tay cầm lên trêu trọc cho hắn vui.
……
Không ngờ lại được để trong lòng.
Nói muốn, lại có người thật sự mua cho cậu.
Điều hòa trong phòng ngủ là Cận Lâm Côn mới bật khi vào, giờ này vẫn chưa kịp ấm lên. Cận Lâm Côn sợ cậu bị lạnh, thử kéo kéo chiếc pijama, từ tay cậu lấy lại, đứng dậy.
Cậu thiếu niên gầy gò, xương vai rõ nét, có những đường nét cơ bắp không quá rõ nhưng rất đẹp và mượt mà.
Khi Cận Lâm Côn tiến lại gần, còn có thể thấy vai cậu hơi run lên một chút.
Mỗi lần hai người gần nhau, Cận Lâm Côn đều cảm nhận được Vu Sanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3563152/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.