Chưa kịp để Doãn Mai phản ứng, Vu Sanh đã ra khỏi lớp, tiện tay đóng cửa lại giúp bà ta.
Tiết cuối buổi sáng, còn hai tiếng nghỉ trưa, Vu Sanh nhắn cho Đoạn Lỗi hai tin, rồi trèo tường ra khỏi trường.
Quán cơm nhỏ không biển hiệu ở sau góc phố, món sườn xào chua ngọt và đậu đũa xào cay tuyệt đỉnh, chỉ là mỗi buổi trưa quá đông khách, đến muộn là hết chỗ.
Bọn Đoạn Lỗi đã nhắc đến nhiều lần, mỗi lần muốn đi ăn cơm đều phải có người trốn ra từ tiết cuối, trèo tường đi giành bàn.
Tốt nhất là trúng tiết của thầy Hạ, vạn nhất xui xẻo bị bắt, còn có thể được thầy Hạ lấy lí do "Bọn nhỏ đói quá thôi mà" cười tủm tỉm cứu ra khỏi phòng giáo dục, rồi yêu cầu viết bài văn 500 chữ tả bữa cơm, hôm sau đọc trước toàn lớp.
Lớp 7 bị thầy Hạ hành hạ cả năm trời, trình độ viết văn đều bị ép lên trên mức trung bình, dù có bịa đặt, cũng chưa từng có ai thi viết không xong bài văn.
Vu Sanh từ đầu năm học đến giờ mới trốn học lần đầu, đang lẻn đến bức tường sau trường bên cạnh, tiện đường ghé quán cơm kia, gọi hai món.
Đang đợi chỗ, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Đoạn Lỗi: Anh Sanh, may mà anh đi rồi!
Đoạn Lỗi: Anh không biết đâu, bà ta dành hẳn 15 phút khinh bỉ cái lớp rác này, rồi bây giờ bắt chúng em đọc từng người từng người một... Anh hồi đó nhịn kiểu gì vậy?
Đoạn Lỗi: Chắc đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3563138/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.