Vu Sanh nhúc nhích cánh tay.
Cậukhông lên tiếng, sức lực trên người vẫn căng cứng. Cận Lâm Côn không muốn buông tay, nghĩ rằng bị đánh thêm một cú nữa cũng chẳng sao, nhưng môi lại đột nhiên bị một thứ gì đó vụng về chạm vào.
Cận Lâm Côn sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy viên kẹo trong tay Vu Sanh.
Đã bóc sẵn, trực tiếp đưa đến bên miệng hắn.
Giấy gói kẹo bị nắm chặt trong lòng bàn tay, lộ ra một góc giấy nhỏ không đáng chú ý đến.
Vu Sanh mím chặt môi, ánh mắt rơi vào người hắn.
Đôi mắt thiếu niên trong veo, nhiệt độ chân thật không hề che giấu xuyên qua lớp bực bội mỏng manh trên mặt, trực tiếp đổ vào đáy mắt hắn.
Nóng đến nỗi ngực hắn hơi co lại.
“Sao cậu—”
Giọng Cận Lâm Côn không hiểu sao hơi khàn khàn, vuốt ve đầu cậu, cười: “Sao…”
Hắn không biết mình muốn nói gì, ấp úng mãi cũng không nói được câu nào. Chỉ là hơi cúi đầu, lấy viên kẹo từ ngón tay cậu, từ từ đưa vào miệng.
Hương vị sữa ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng.
Cận Lâm Côn ngậm viên kẹo, cúi đầu, chôn mặt vào cổ Vu Sanh.
Im lặng một lúc, người được hắn ôm đã nhúc nhích, một tay đặt lên lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Hai vị lão đại tay trong tay bước ra khỏi phòng tự học cho đến khi kết thúc buổi học tối cũng không quay lại.
Toàn bộ học sinh nhóm 7 không dám rời đi, hơi thành kính vây quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3552681/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.