Buổi giới thiệu bản thân như một buổi gặp mặt giao lưu trực tuyến quy mô lớn kéo dài đến tận tối. 
Bạn cùng phòng đang cặm cụi học bài đột nhiên bắt đầu nghịch điện thoại, rồi ấn mạnh vào màn hình. 
Cận Lâm Côn tưởng cậu đang chơi game, định đến giúp, nhưng bị đẩy trở lại chỗ ngồi của mình, trong tay lại thêm một cây bút bi trung tính hai đồng không mời mà đến. 
“Không sợ rơi.” 
Vu Sanh nói ngắn gọn, xoay cây bút trong tay một vòng, dừng lại giữa các ngón tay: “Nhanh tay lên, đừng phân tâm nữa.” 
Cận Lâm Côn hơi ngạc nhiên, cầm cây bút ngẩn người một lúc, nhướng mày, đôi mắt đen sau cặp kính đột nhiên lộ ra một tia cười. 
Ban đầu hắn vẫn còn hơi lười biếng mà dựa vào ghế, nhưng bây giờ đột nhiên chống tay, ngồi thẳng người lại rất nghiêm túc, theo hướng dẫn mới lần nữa cầm chặt bút. 
Vu Sanh cũng không biết xoay bút có gì đáng để dạy, cố gắng tổng kết một vài kinh nghiệm: “…Hiểu chưa? Xoay thôi.” 
Cận Lâm Côn gật đầu rất nghiêm túc. 
Hắn hiếm khi ngồi thẳng lưng, cổ tay đặt lên mép bàn, kẹp bút tìm kiếm trạng thái. 
Vu Sanh ngẩng đầu lên. 
Cận Lâm Côn cúi đầu, đường nét vai lưng rõ ràng, thanh thoát, ngón tay dài trắng muốt hơi cong lên, cây bút bình thường kia lắc lư nhẹ nhàng giữa các ngón tay hắn. 
Dường như vô tình thêm một sức hút bất cần đời. 
Vu Sanh không nhịn được nhíu mày. 
Người vai rộng tay đẹp thật sự rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3552668/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.