Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Hai tháng sau.

Ngày đầu tiên khai mạc giải đấu RS Cup khu vực trong nước, một nhóm người đứng trong bãi đậu xe của trường Đại học Giang Nguyên. Gần như mỗi người đều liên tục lặp lại động tác mở cửa xe, ngồi vào rồi lại xuống xe, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng xuýt xoa.

Quý Đồng ngồi yên trên ghế phụ chỉ thuộc về mình, thò đầu ra ngoài cửa xe, thúc giục đồng đội: "Mau lên xe đi."

Hôm nay là ngày khai mạc giải đấu, địa điểm ở ngay thành phố này.

Vì ngoài đội của mình ra, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên còn tham gia vào đội bóng đá robot của Kiều Vân Hạc, cho nên dưới lời mời nhiệt tình của Quý Đồng, hai đội quyết định xuất phát cùng nhau.

Nhưng mọi người nghĩ rằng sẽ chỉ có một chiếc xe buýt bình thường đón họ thôi.

Không ngờ lại là chiếc xe sang bí ẩn gần như đã trở thành truyền thuyết của trường.

"Vậy ra anh đang mơ thật." Nhìn chiếc xe sang màu đen siêu dài bên cạnh, ánh mắt của Kiều Vân Hạc trợn tròn: "Giấc mơ này dài ghê, tận hai tháng rồi."

Vẻ mặt Âu Dương Vũ đờ đẫn: "Thì ra chiếc xe này là của hai cậu... Sao các cậu có thể kiềm chế không chạy nó vào trường được vậy!?"

Quý Đồng lập tức phàn nàn: "Tớ cũng muốn lái Tiểu Hắc vào từ lâu rồi nhưng anh Nguyên không đồng ý."

Bùi Thanh Nguyên ngồi ở ghế lái thông minh giữ im lặng.

Một đồng đội khác là Lâm Duệ quả quyết lấy điện thoại ra chụp ảnh làm kỷ niệm, tiện thể cảm thán: "Đội trưởng, là em có khác."

Tuy Bùi Thanh Nguyên kém anh hai khóa nhưng chỉ cần nhìn vào việc hắn giấu chiếc xe sang đắt đỏ này trong suốt nửa năm mà chưa bao giờ chủ động lái xe khoe mẽ cũng đủ khiến người ta phải kính nể rồi.

Chuyện này còn phải kể từ vài tháng trước.

Vì một vài nguyên nhân mà ai cũng biết, thỉnh thoảng Bùi Thanh Nguyên sẽ không ghét sinh hoạt tập thể cho lắm.

Hơn nữa Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên ở ngay trong thành phố nên sẽ thường xuyên về nhà vào ngày nghỉ hoặc cuối tuần, nhất là sau khi tuyến tình cảm bị đóng băng, hai người có thể công khai ở bên nhau như một cặp đôi.

Mặc dù Tiểu Hắc luôn đậu một cách kín đáo trong tầng hầm của trung tâm thương mại gần đó, nhưng mỗi lần ra ngoài nó đều chạy qua trường, còn thường trùng với thời gian nghỉ học. Khi số lần này tăng lên, dần dần có sinh viên bắt đầu suy đoán rằng liệu đây có phải là xe của học sinh nào trong trường.

Có người còn chụp ảnh truyền tay nhau, thảo luận xem chiếc xe sang mang logo của thương hiệu xe sang hàng đầu này có giá bao nhiêu, vì họ không tìm thấy dòng sản phẩm công khai nào của thương hiệu này phù hợp với ngoại hình chiếc xe. Dù sao thì nó cũng là phần thưởng của hệ thống được tạo ra theo ý tưởng của Quý Đồng.

Khi có nhiều người bàn tán thì sẽ có nhiều ý kiến khác nhau.

Có một thanh niên con nhà giàu đã khẳng định chắc chắn rằng chiếc xe đó là hàng nhái, vì thế chủ xe mới không dám lái vào trường.

Cũng có người nói đây là chiếc xe do thương hiệu sản xuất riêng cho khách hàng cao cấp, có giá trên trời, chủ xe chắc chắn là một ông lớn kín tiếng nào đó, khả năng không phải sinh viên trong trường.

Cũng có người không quan tâm đến thật giả mà đơn giản chỉ tò mò về nội thất của chiếc xe, hay liệu có chức năng thần kỳ nào hay không.

Trên diễn đàn của trường, mỗi khi rảnh rỗi là lại có người đăng rất nhiều bài viết để thảo luận xung quanh chiếc xe sang ngày càng bí ẩn này. Bài nào cũng được Quý Đồng theo dõi thích thú, hơn nữa còn thường xuyên lải nhải đọc cho Bùi Thanh Nguyên nghe.

Cảm giác chỉ có hai người biết câu trả lời thú vị ghê.

Lúc cậu lải nhải không ngừng, ánh mắt bất lực của người bên cạnh cũng thú vị nữa.

Sau khi chịu một cú sốc tâm lý khá lớn, các thành viên trong đội cuối cùng cũng đã sẵn sàng, lần lượt lên xe.

"Nội thất bên trong vượt ngoài sự tưởng tượng của tớ."

"Mấy viên gắn trên trần xe này là kim cương à?"

"Tớ cảm thấy mình đang ngồi trên tiền..."

Tạ Dữ Trì mặt đơ trường kỳ lại là người bình tĩnh nhất trong tất cả mọi người.

Anh ta ngồi vào xe, nhìn xung quanh một lượt rồi thở dài tiếc nuối: "Giá mà có thể chở nó ra nước ngoài để tham gia giải đấu quốc tế cùng chúng ta thì tốt biết mấy, muốn mượn các em chiếc xe này một ngày ghê."

Quý Đồng tò mò hỏi: "Mượn làm gì?"

"Đi hóng mát." Tạ Dữ Trì cười khẩy: "Anh sẽ thuê một anh đẹp trai cho ngồi ghế phụ, sau đó lái xe chạy quanh tên đểu cáng kia mười vòng."

Nghe vậy, tất cả mọi người ngồi đây đều run rẩy.

Nỗi căm hờn của anh Tạ đối với người yêu cũ bội bạc đã đi du học vẫn còn dai dẳng không dứt.

Âu Dương Vũ nằm ườn trên ghế da, dần bình tĩnh lại rồi hỏi: "Mình nhớ đợt trước có người còn cố ý gọi đến hãng xe này, bên họ trả lời rằng chiếc xe này là thật, được một khách hàng đặt riêng, họ gì ấy nhỉ?"

"Hình như là Ji, không biết là Quý hay Kỷ... phắc!"



Mọi người đội nhiên nhận ra, ngay lập tức đồng loạt nhìn về phía Quý Đồng.

"Tiểu Quý, cậu nói thật đi, có phải cậu là con cháu lưu lạc bên ngoài của một gia tộc cổ xưa thần bí không..."

Người từng chứng kiến nhiều cảnh tượng còn hoành tráng hơn, Kiều Vân Hạc bắt đầu mỉm cười thong dong: "Có lý, nói không chừng lại là thật."

Quý Đồng quay đầu nhìn bọn họ, thản nhiên lắc đầu: "Không phải em, chiếc xe này là của một chú họ Quý."

Đương nhiên phải gắn phần thưởng vào một nguồn rõ ràng để tránh người khác nghi ngờ.

Cậu còn có thể nhân cơ hội để ca ngợi một chút về Chủ tịch Quý Yến Hành hư cấu.

"Em chưa gặp bao giờ nhưng nghe nói chú ấy khủng lắm, vừa lịch lãm lại còn cực kỳ hào phóng nữa."

"Hóa ra cũng không phải của đội trưởng à? Vậy sao các cậu lại giữ nó?"

Quý Đồng suy nghĩ một lát rồi chân thành nói: "Đây là một câu chuyện rất dài."

Lúc nói câu này, cậu vô thức nhìn sang Bùi Thanh Nguyên ngồi bên cạnh, lập tức đối diện với ánh mắt nhìn qua của hắn.

Kia đúng là một câu chuyện rất dài mà chỉ hai người mới biết.

Trong mắt Bùi Thanh Nguyên ánh lên ý cười: "Phải xuất phát rồi, em ngồi yên đi."

Thiếu niên ngồi bên ghế phụ lập tức nghe lời ngồi ngay ngắn, Bùi Thanh Nguyên cúi xuống cài dây an toàn cho cậu.

Những sợi tóc mềm mại lướt qua đường cằm góc cạnh, gợi lên cảm giác ngưa ngứa, lúc rút tay về, hắn còn dịu dàng xoa đầu Quý Đồng.

Chiếc xe khởi động cùng một loạt tiếng kêu gào.

"Làm gì đó! Có phải Tiểu Quý không biết cài dây an toàn đâu! Quá đáng!"

"Đội trưởng, cậu lái xe thì tập trung lái xe đi, không được hành chó!!"

Phong cảnh ngoài cửa xe lướt nhanh về sau, ánh mắt kinh ngạc của những sinh viên đi ngang qua hiện lên cửa kính một chiều, Quý Đồng lấy gương nhỏ ra, bắt đầu sửa lại mái tóc tăng chiều cao bị làm rối của mình.

Cửa hội trường, Tiểu Hắc với về ngoài siêu ngầu của mình trở nên nổi bần bật giữa dàn xe ô tô đang dừng.

Cả đội mang theo robot xuống xe, đúng lúc gặp oan gia vừa xuống khỏi chiếc xe nào đó.

Là đội của viện bên cạnh sẽ dùng robot bài poker để tham gia thi đấu.

Trước ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, mọi người bỗng thấy sảng khoái tinh thần.

Cho nên có bị nhồi thêm một đống cơm chó cũng vẫn đáng lắm.

Hội trường rộng vô cùng, có rất nhiều lối vào, khu vực thi đấu bóng đá và sinh hoạt cách xa nhau cả đoạn, nội dung sau sẽ diễn ra trước nên đội của Bùi Thanh Nguyên và đội của Kiều Vân Hạc tạm thời phải tách nhau ra, hắn với Quý Đồng sẽ đi qua đó khi trận đấu bóng đá chuẩn bị bắt đầu.

Trên đường đến lối vào tương ứng, thấy đội của viện bên cạnh đang tăng tốc đi trước, Tạ Dữ Trì lại nổi giận: "Không nói đến thuật toán, chỉ riêng ngoại hình cũng không so được với Mark của chúng ta rồi, xem tí nữa bọn họ có dám mang ra không."

Quý Đồng vỗ về: "Bọn họ kiểu gì cũng thua, hơn nữa còn phải giật mình nhảy dựng."

Do đoạn ân oán này nên đội cậu đã nói với viện muốn giữ bí mật trước trận đấu, không tiết lộ điểm đặc sắc của robot Mark cho viện bên cạnh, các giáo sư trong viện và cùng các đội khác đều rất phối hợp.

Hai đội thuộc cùng một trường, trong suốt quá trình không có bất kỳ trao đổi nào, lần lượt đi vào hội trường.

Có nhân viên ở cửa đang kiểm tra giấy tờ và hồ sơ của các đội tham gia, đến lượt họ, nhân viên công tác nhìn thấy bốn chữ "Ma Dờ Phắc Cơ" được điền vào mục tên robot trên bảng đăng ký không khỏi trầm ngâm.

Sau đó anh ta gãi đầu, hỏi nhân viên khác bên cạnh: "Tôi nhớ mấy năm trước cũng có một con robot tên là Hâu gì đó, hình như phong cách cũng tương tự."

Đồng nghiệp vẫn nhớ như in, lập tức tiếp lời: "Hâu Li Sít."

"Đúng đúng đúng." Anh nhân viên kia quay đầu, nhìn về phía Tạ Dữ Trì trong đội với ánh mắt kinh ngạc: "Tôi nhớ rồi, hai năm trước cậu đến tham gia cùng một đội khác rồi giành chức vô địch, đã lâu không gặp."

Hàng năm có rất nhiều đội tuyển đến tham gia thi đấu, trong mỗi đội lại có rất nhiều thành viên, nhân viên công tác không nhớ được hết tên mỗi người.

Nhưng tên robot thì khiến người ta dễ nhớ hơn, kéo theo cả ấn tượng với người.

Tán gẫu vài câu xong, nhân viên công tác không nhịn được mà muốn bày tỏ chút cảm nhận của mình: "Bạn Tạ, phong cách đặt tên của em thật sự là quá..."

Nói đoạn, anh ta dừng lại để tìm từ nào hình dung lịch sự một tí.

Âu Dương Vũ thấy xấu hổ dã man, cậu ta che mặt lại, lặng lẽ lùi về sau, đồng thời nói với Tạ Dữ Trì: "Anh Tạ, đã nói trước là đừng làm loạn rồi đấy — "



Sau đó cậu ta nghe thấy một giọng nói vô cùng kiên định.

Quý Đồng nghiêm túc nói: "Quá có khí chất."

Hôm đó Máy chủ đã nói rằng Tạ Dữ Trì không phù hợp làm đối tượng tuyến tình cảm vì anh ta có vấn đề về phẩm chất cá nhân.

Điều này khiến về sau mỗi khi Quý Đồng nghe thấy tên đăng ký của Mark, chỉ cảm thấy nó vừa thận thiết lại vừa đáng yêu.

Âu Dương Vũ nghe mà cứng cả người, nhìn Quý Đồng với ánh mắt khó tin, sau đó quay đầu nhìn Bùi Thanh Nguyên.

Bình thường anh Bùi rất để ý đến những chi tiết này, không cho Quý Đồng học bất cứ từ tục tĩu nào cả, hắn nhất định sẽ...

Ai ngờ Bùi Thanh Nguyên cũng phụ họa theo: "Cái tên này rất hay."

Vì biểu cảm của hai người họ quá đứng đắn, trông lại có vẻ đáng tin cậy nên nhân viên công tác nghe vậy thì sững sờ, lập tức cúi đầu nhìn cái tên đầy nội hàm trên bảng đăng ký kia, nghi ngờ liệu có phải mình cả nghĩ quá rồi không.

Quý Đồng tiếp tục tăng cường tẩy não nhân viên công tác: "Êm tai mà nhỉ? Vừa nhấn nhá phong cách ngoại lai lại vừa mang nét đặc trưng của hiệp khách Trung Hoa, anh Tạ cực kỳ giỏi trong việc đặt tên, em cảm thấy tên đầy đủ thì tao nhã, còn biệt danh thì đáng yêu..."

Giọng điệu của cậu quá đỗi chân thành, khiến khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Dữ Trì hiếm khi có dấu hiệu được ánh nắng hòa tan.

Lúc đầu Bùi Thanh Nguyên cũng nghiêm túc gật đầu, đồng ý với lời Quý Đồng nói, về sau chắc càng nghe càng thấy buồn cười nên nói nhỏ với cậu: "Đi thôi, đến khu vực thi đấu."

Lâm Duệ sáng suốt không tham gia đề tài này và Tạ Dữ Trì mang tâm trạng khoái trá cùng theo sau.

Âu Dương Vũ đờ đẫn không làm sao tiếp thu nổi chuyện vừa xảy ra trước mắt.

"Phắc, thế giới này bị điên rồi hả?"

Lúc Tạ Dữ Trì đi ngang qua cậu ta thì nghe thấy câu chửi bao hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp này, bèn nói với vẻ chê trách: "Em thiếu văn minh quá đấy."

Âu Dương Vũ:...

Thế giới này chắc chắn bị điên rồi!!!

Trong hội trường đông nghịt, ầm ĩ vô cùng, trước khi bắt đầu lễ khai mạc, nhóm sinh viên ai ai cũng đang bận rộn việc của mình.

Tạ Dữ Trì với Lâm Duệ đã có kinh nghiệm thi đấu thì đang chào hỏi, nói chuyện phiếm với mấy đội từng giao lưu trước kia.

Quý Đồng lần đầu tiên tham gia thì đang đi dạo khắp nơi, Bùi Thanh Nguyên theo sát cậu như hình với bóng.

Còn Âu Dương Vũ...

Cậu ta với robot Mark đang ở lại giữ chỗ, hai mặt nhìn nhau.

Âu Dương Vũ vỗ vai nó, thở dài: "Mark à, mày có thấy cô đơn không?"

Robot có cái tên tao nhã trả lời cậu ta trôi chảy: "Bình thường, cậu thì sao?"

Hai giọng nói rất giống nhau, vì nguồn âm thanh của AI Mark là giọng của Âu Dương Vũ.

... Nghĩ vậy lại càng thấy cô đơn.

Âu Dương Vũ buồn bã nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại phát hiện có một thành viên của đội ở viện bên cạnh đang đi về phía này.

Âu Dương Vũ tiếp tục hỏi Mark: "Mày nghĩ tên kia có phải nhìn tao rất bắt nạt nên đến dò la tin tức không?"

Mark gật đầu: "Tôi đoán có lẽ vậy."

Âu Dương Vũ nghẹn lại.

Cứ có cảm giác như đang tự chửi mình vậy.

Cậu ta cúi đầu kiểm tra, phát hiện Mark hiện giờ đang dùng chế độ vai phụ họa, bảo sao lại không có chính kiến như vậy.

"Mark, đổi sang chế độ con nhím, chờ đã, hay là nịnh nọt nhỉ — "

Lúc Âu Dương Vũ đang lưỡng lự thì Ngô Đạo của viện bên ạnh đã chạy tới trước mặt cậu ta, niềm nở nói: "Robot đội các em nhìn hay ghê."

Quả đúng là Ngô Đào được đội trưởng cử đến để thăm dò tình hình đối phương. Viện Điện Trí lần này đã làm rất tốt công tác bảo mật. Vừa nãy gặp bên ngoài là lần đầu tiên đội của họ trông thấy con robot mạt chược trong truyền thuyết này, nhìn có vẻ khá lợi hại.

Vừa khéo sinh viên năm nhất Âu Dương Vũ năng nói nhất trong đội Bùi Thanh Nguyên đang lạc đàn nên đội trưởng cử cậu ta đến tranh thủ tâm sự.

Ngô Đào khen xã giao xong, còn đang nghĩ tiếp theo phải làm sao để kéo gần quan hệ với Âu Dương Vũ thì cảm thấy một luồng khí ngạo mạn dày đặc ập vào mặt.

Robot Mark liếc mắt, cười nhạo: "Còn cần anh nói chắc?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.