Chương trước
Chương sau
Edit - Beta: Lune

Đây có lẽ là lần đầu tiên Chương Vận cảm thấy hối hận sâu sắc vì những lời nói ngông cuồng của mình trong đời.

Cậu ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện lạ có người đến tìm để nghe chửi thế này.

Đáng sợ quá.

Sau vài giây tưởng như dài đằng đẵng, Chương Vận sợ quá, lấy hết can đảm để sống sót, tông cửa lao ra khỏi phòng học.

Âu Dương Vũ cố gắng đuổi theo: "Chương Vận, cậu đi đâu đấy? Chưa nói xong mà—"

Chương Vận chạy càng nhanh hơn: "Mẹ nó, tôi đi vệ sinh! Đừng có đi theo!!"

Hôm nay giữa cậu ta với Âu Dương Vũ chắc chắn có một người bị điên.

Còn Quý Đồng...

Trách miệng lưỡi cậu ta hèn hạ, nợ người ta thôi.

Ra quân bất lợi, Quý Đồng với Âu Dương Vũ liếc nhau thở dài, sau đó buồn bã quay về chỗ ngồi của mình.

Đúng lúc Bùi Thanh Nguyên bước vào lớp, giờ ngày nào hắn cũng bận rộn cực kỳ, sau khi trao đổi với Tiêu Kiến Bình, hắn có thể không cần học một vài môn chuyên ngành có nội dung quá cơ bản để dành nhiều thời gian hơn cho việc chuẩn bị thi đấu.

Vừa vào lớp đã thấy dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của Quý Đồng, hắn lập tức hỏi: "Em sao vậy?"

Quý Đồng không trả lời, gục đầu vẽ gì đó lên giấy, hai phút sau, một tờ giấy nho nhỏ lặng lẽ được đưa tới trước mặt Bùi Thanh Nguyên.

Trên tờ giấy vẽ một con bạch tuộc có tóc, những sợi tóc vốn dựng đứng trên đỉnh đầu giờ đã xẹp xuống như đóa hồng tàn úa, bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ: Đầu nhím thay đổi rồi.

Còn có một cái mặt mếu máo.

Bùi Thanh Nguyên vốn đang hơi mệt, trong đầu chứa đầy kiến thức chuyên ngành, lúc này không nhịn được mà phì cười, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Quý Đồng đưa cho hắn một tờ giấy để than thở giống như học sinh tiểu học vậy.

Khiến Bùi Thanh Nguyên nhớ đến chiếc đồng hồ có màn hình đầy hoa hồng nhí ngày xưa.

Vô vàn cảm xúc nhỏ bé cháy bỏng cuộn trào trong tim.

Tiếc là bây giờ đang ở lớp.

... Hắn ghét sinh hoạt tập thể.

Cũng ghét bảng nhiệm vụ.

Cho nên Bùi Thanh Nguyên chỉ vươn tay xoa tóc thiếu niên bên cạnh.

Quý Đồng bất mãn kháng nghị: "Em vừa mới chỉnh tóc xong."

Bây giờ Bùi Thanh Nguyên đã rất thành thạo trong việc xử lý vấn đề về kiểu tóc: "Rối một chút mới đẹp, cũng có thể tăng thị giác chiều cao."

"Thật không?"

"Thật."

"Ồ." Quý Đồng nâng má nhìn chằm chằm ký chủ nhà mình, cậu suy nghĩ một lúc rồi chủ động dán lại gần hắn: "Hay anh làm rối thêm chút nữa đi."

Đối mặt với đôi mắt tràn đầy mong đợi và khao khát kia, Bùi Thanh Nguyên đã phải sử dụng kỹ năng [Sự tự chủ đáng tự hào] cần thiết cho nhân vật chính của tiểu thuyết mới kiểm soát được những xung động khác, chỉ đặt tay lên đỉnh đầu mềm mại của cậu.

Ghét sinh hoạt tập thể x2, ghét bảng nhiệm vụ x2.

Âu Dương Vũ ngồi phía trước xoa quai hàm vô cớ chua ê ẩm của mình, nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn: "Nam với nam cũng hạnh phúc ghê."

Bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng khịt mũi coi thường, lặng lẽ ngồi cách xa cậu ta ra: "Nói trước tớ..."

Âu Dương Vũ đã sớm từ bỏ trị liệu về vấn đề gay này rồi, cậu ta lấy độc trị độc: "Không phải sợ, cậu không phải kiểu tớ thích."

"..." Bạn cùng bàn với cậu ta đơ ra, vẻ mặt khó tin: "Tự dưng tớ lại thấy buồn là sao?"

Quý Đồng ngồi hóng hớt lập tức tán phét với ký chủ ở trong đầu: "Âu Dương nói không thích kiểu người như lão Vương, vậy cậu ta thích kiểu người như thế nào nhỉ?"

Bùi Thanh Nguyên lạnh lùng trả lời: "Không quan trọng."



Hắn không quan tâm cái này.

Hắn chỉ để ý đến kiểu người Quý Đồng thích.

Trong khi tích lũy tài liệu mọi kiểu tính cách khác nhau cho robot mạt chược, Quý Đồng đã nảy ra một ý tưởng.

Thêm chế độ kích hoạt và tích lũy cảm xúc dựa trên mô hình tính cách cơ sở.

Trí tuệ nhân tạo trong thế giới này không có ý thức tự chủ, cũng không thể sản sinh ra cảm xúc. Những gì chúng có thể thể hiện là những cảm xúc đã được thiết lập trước, sau khi các quy tắc dữ liệu tích hợp xác định điều kiện phù hợp, phản hồi tương ứng sẽ được kích hoạt.

Ví dụ như logic mà Bùi Thanh Nguyên đã thiết lập cho Bé Đẹp tích hợp trong robot Viên Kẹo đời đầu, sau khi được gọi tên nhiều lần, nó sẽ chủ động đề nghị nắm tay với người đó.

"Vì mục tiêu của chúng ta không chỉ là để nó hoàn thành một ván đấu trong trận đấu, nên sẽ phải cân nhắc đến sự trưởng thành và thay đổi của nó sau nhiều ván đấu. Nếu phản hồi của mỗi ván đều lặp lại giống nhau thì người dùng chắc chắn sẽ sớm mất hứng thú với nó."

Quý Đồng cũng lấy được cảm hứng từ Chương Vận, cậu hào hứng nói: "Ví dụ như trong trường hợp thua liên tiếp vài ván, chế độ chế giễu sẽ càng nói càng ngang hơn, thậm chí tức đến mức nói nhảm hay dần dần thay đổi thái độ, khiến cho người dùng khi thắng nó nhiều lần có cảm giác thành tựu như đã chinh phục được một kẻ cứng đầu? Ngược lại, nếu nó thắng nhiều ván thì sao?"

Trong chơi cờ, chơi bài có quá nhiều tình huống có thể xảy ra, từ thắng thua liên tục, thế trận giằng co khó phân thắng bại cho đến thắng thua trong gang tấc, rồi những thế bài hiếm gặp... Kết hợp với các mô hình tính cách khác nhau có thể mở ra rất nhiều khả năng, và khi nhiều khả năng kết hợp lại với nhau thì có thể nói là thiên biến vạn hóa.

Nếu AI của robot mạt chược này thật sự có thể thể hiện hết những biến hóa ấy, thì ngay cả khi nó chưa thể hoàn toàn so sánh với con người có cảm xúc và cá tính riêng, nó cũng đã gần với trạng thái của con người nhất có thể rồi.

Ý tưởng này không đặc biệt nhưng yêu cầu với AI quá cao, ngay cả đối với các chuyên gia trong lĩnh vực này, nó cũng là một thách thức, chứ đừng nói đến một cuộc thi dành cho sinh viên đại học.

Nhưng có Quý Đồng ở đây.

Phần AI chủ yếu cho Quý Đồng phụ trách, cho nên sau khi nghe ý tưởng của cậu, mọi người đều bày tỏ sự ủng hộ nhiệt tình.

Bọn họ không biết thân phận thật sự của Quý Đồng, cũng không rõ khả năng hack của cậu như Bùi Thanh Nguyên, nhưng bọn họ rất sẵn lòng cổ vũ cậu thử.

Cậu còn trẻ như vậy, nói không chừng tương lai thật sự sẽ đạt được mục tiêu to lớn này.

Dù đến cuối cùng có thể thực hiện đến đâu, dù chỉ làm được một chút thì khi con robot như vậy xuất hiện trên sân thi đấu đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.

Chỉ có Bùi Thanh Nguyên im lặng không nói suốt quá trình.

Sau khi rời khỏi phòng hoạt động, lúc hai người cuối cùng cũng ở riêng với nhau, Bùi Thanh Nguyên đột nhiên hỏi cậu: "Em cũng có chế độ kích hoạt cảm xúc như vậy à?"

"Không..." Quý Đồng khựng lại, âm cuối xoay một vòng: "Không — hay là có nhỉ?"

Vừa rồi cậu còn chưa nghe ra thế nào nên vô thức trả lời thật, sau khi thốt ra "không" mới nhớ mình đang là một trí tuệ nhân tạo nên vội vàng nói bù: "Có chứ, nhưng em tiên tiến hơn AI của thế giới này nhiều, em không giống bọn chúng."

Trí tuệ nhân tạo nhất định phải được hỗ trợ bởi các quy tắc logic do con người đặt ra, nếu không thì phải gọi là trí tuệ tự nhiên.

Sự khác biệt giữa các trí tuệ nhân tạo khác nhau nằm ở chỗ các quy tắc chi phối hành vi của chúng có sự phân chia cấp cao và cấp thấp.

Quý Đồng nhấn mạnh: "Em có ý thức tự chủ, loại ý thức này cao hơn một số mô hình và quy tắc được tích hợp sẵn."

Chẳng hạn như tiêu chuẩn nhiệt độ và sắc mặt mà cậu cài đặt cho cơ thể này thường mất hiệu lực vì một vài hành động của ký chủ đó.

Hơn nữa theo cách thể hiện bình thường của cậu, nói cậu không có ý thức tự chủ thì có lẽ cũng chẳng ai tin.

Nghe cậu nói vậy, vẻ mặt của Bùi Thanh Nguyên dịu xuống, chẳng qua hình như hắn vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.

Thấy giọng điệu của ký chủ trở lại bình thường, Quý Đồng thở phào nhẹ nhõm, bỏ đoạn đối thoại này ra sau đầu trong cuộc sống hối hả hàng ngày.

Cho đến ngày chú của ký chủ đến Đại học Giang Nguyên tìm hắn.

Lúc ở nước ngoài, Bùi Tư Hữu đã vẽ bức tranh graffiti kia dựa theo quảng cáo robot Viên Kẹo, sau khi về nước đương nhiên là y muốn nhìn tận mắt con robot này.

Hơn nữa y từng nghe Bùi Thanh Nguyên nhắc qua rằng hắn với đội của hắn đang làm một con robot khác hoàn toàn mới, Bùi Tư Hữu cảm thấy rất hứng thú nên quyết định ghé thăm trường.

Quan hệ giữa y với gia đình anh trai rất kém, những năm gần đây hầu như không liên lạc gì với nhau, dù biết cháu ruột của mình cũng đang theo học ngôi trường này, nhưng giữa Bùi Tư Hữu với thằng bé không có cơ sở tình cảm gì cả, hơn nữa cũng không muốn vì chuyện này mà nảy sinh rắc rối nên lần này y chỉ đến thăm Bùi Thanh Nguyên đã lâu không gặp, xem giờ hắn đang làm gì thôi.

Quý Đồng khá tò mò với người chú từng góp mặt trong tuổi thơ của ký chủ nên cực kỳ năng nổ đi cùng ký chủ đến bãi đỗ xe trong trường đón y.

Khi một chiếc xe thể thao màu vàng rực lăn bánh vào tầm mắt, Bùi Thanh Nguyên bỗng nhớ đến bộ ga giường cũng màu vàng rực và đống thú nhồi bông của Quý Đồng trong phòng ngủ thứ hai ở nhà, hắn bất thình lình quay sang nói với cậu: "Nhớ tắt chế độ kích hoạt."

Quý Đồng hoang mang: "Chế độ kích hoạt gì cơ?"

Chiếc xe thể thao dừng lại ở chỗ đậu xe, cửa xe mở ra, một nghệ sĩ có mái tóc xoăn và bộ râu quai nón lãng tử bước ra.

Áo sơ mi đen.

Bùi Thanh Nguyên lặng lẽ nắm tay cậu: "Tất cả."



Bùi Tư Hữu không ngờ mình vừa xuống xe đã thấy hiện trường come out tại chỗ thế này.

Y sửng sốt một lúc, trong lòng bùi ngùi không thôi, cảm thấy đứa cháu trai lúc trước hơi u ám nay có vẻ đã thay đổi rất nhiều.

Bùi Thanh Nguyên đã lớn khôn, đã bắt đầu lên kế hoạch cho sự nghiệp còn có cả bạn trai, giờ đã hoàn toàn là người trưởng thành rồi. Khoảng cách hơn mười tuổi giữa hai người cũng không xa lắm, Bùi Tư Hữu nhìn cũng chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, quả là có thể giao lưu như bạn bè thật.

Trong khuôn viên trường học tràn đầy sức sống, Bùi Tư Hữu cảm thấy mình như quay trở lại tuổi thanh xuân, y thầm cảm thán, rảo bước tới chỗ hai người, sau đó nghe thấy lời chào hỏi vô cùng lễ phép.

Bùi Thanh Nguyên nhìn y: "Chào chú, đã lâu không gặp."

Thiếu niên bên cạnh hắn cũng chào theo: "Chào chú ạ."

"Đã lâu không gặp, chào cháu." Bùi Tư Hữu chào hỏi từng người, cười cười: "Sau này cứ gọi Tư Hữu là được."

Bùi Thanh Nguyên lại rất kiên trì: "Chú mãi mãi là chú của cháu."

Quý Đồng đã quen với việc tôn trọng ý muốn của ký chủ, cũng gọi chú theo hắn: "Chú muốn đến căng tin ăn gì không? Sắp đến giờ ăn tối rồi."

Bùi Tư Hữu:...

Sao hôm nay nghe xưng hô này cứ thấy ẩn ý thế nhỉ?

Được rồi, nói chuyện khác.

"Không vội, chú muốn xem thứ các cháu đang làm."

Bùi Tư Hữu rất hài lòng với bức tranh graffiti robot Viên Kẹo kia của mình, y đang cân nhắc việc vẽ thêm một số tác phẩm cùng loại để tạo thành một bộ sưu tập, cho nên gần đây y đang tìm hiểu thêm thông tin về robot.

Y cũng muốn xem qua một con robot khác do Bùi Thanh Nguyên chế tạo, biết đâu có thể khơi gợi cho y những cảm hứng mới.

"Tên con đầu tiên là Viên Kẹo, thế con thứ hai tên gì?" Trên đường đến phòng thí nghiệm, Bùi Tư Hữu thuận miệng hỏi: "Vẫn dùng tên đồ ăn à?"

Nói tới đây, bước chân của Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên đồng loạt cứng ngắc.

Mặc dù Bùi Thanh Nguyên không nói cho Quý Đồng biết tên Tạ Dữ Trì đặt có nghĩa gì, nhưng sau lần mãi mới hiểu được nghĩa của "Hoàng Văn", Quý Đồng đã lặng lẽ học được cách tìm hiểu bằng phát âm.

Tóm lại... hơi khó mở miệng.

Cùng lúc đó, Âu Dương Vũ đang đứng một mình trong văn phòng ở viện, chuẩn bị báo cáo quá trình với các giảng viên.

Không có đồng đội nào muốn đi cùng cậu ta cả, tất cả đều nói hôm nay bận việc, người duy nhất có khả năng đồng ý là Tạ Dữ Trì lại đang cặm cụi thử nghiệm vật liệu trong phòng thí nghiệm, tuyên bố sẽ dành cả năm tư đại học của mình cho giải đấu này.

Âu Dương Vũ chiến đấu đơn độc chỉ có thể an ủi bản thân: Nếu cậu ta có thể dũng cảm vượt qua khó khăn lần này thì tương lai sẽ không có bất cứ khó khăn nào có thể cản bước cậu ta nữa.

"Ý tưởng thiết kế robot của bọn em được lấy cảm hứng từ siêu anh hùng, nó có tính cách phong phú và thú vị, cùng với trí thông minh tuyệt vời sẽ có thể làm bạn với mọi người tham gia các loại trò chơi như bài, cờ..."

Sau khi giới thiệu sơ lược về ý tưởng hiện tại, Âu Dương Vũ đã cố gắng học thuộc lời giới thiệu mà Quý Đồng đã nỗ lực biên soạn: "Giải trí là một phần quan trọng trong cuộc sống, ngang hàng với công việc. Một robot giải trí đa năng có thể mang lại cho chúng ta những giá trị cảm xúc mỗi khi chúng ta thấy buồn tẻ, đó chẳng phải là siêu anh hùng từ trên trời giáng xuống cuộc sống thường ngày của chúng ta đấy sao?"

Ý tưởng thiết kế này không chỉ giới hạn ở robot biết chơi mạt chược đơn thuần mà còn tập trung vào sự tương tác đa dạng giữa robot và con người khi tham gia các hoạt động giải trí nên khó thực hiện hơn nhiều.

Ngoài Tiêu Kiến Bình và Tề Thiệu ra thì các giảng viên khác đều là lần đầu tiên nghe thấy thiết kế này, ai nấy đều liên tục gật đầu.

"Ý tưởng rất tốt, nhưng bắt tay vào làm sẽ khó khăn đấy."

"Tôi thấy thú vị hơn robot bài poker ở viện bên cạnh nhiều."

"Đúng là sinh viên do lão Tiêu dẫn dắt có khác."

Có thầy hỏi: "Robot của đội em tên là gì? Gọi tên sẽ tiện hơn."

"Đây là một cái tên rất tao nhã, vừa nhấn nhá phong cách ngoại lai lại vừa mang nét đặc trưng của hiệp khách Trung Hoa, đồng thời cũng kết hợp với tính năng nổi bật nhất của bọn em..."

Trước ánh mắt ngày càng mong chờ của các thầy, Âu Dương Vũ run rẩy nhắm mắt lại, thật sự không bịa nổi nữa.

Cậu ta hít sâu, hạ quyết tâm, lấy hết can đảm rồi trả lời với lòng quả cảm như tráng sĩ chặt tay: "... Ma Dờ Phắc Cơ!"

- 麻泽法客 (Phiên âm là māzéfǎkè) đọc lên nghe gần giống motherfucker =))

...

Tác giả nhắn lại:

Trẻ con không được nói bậy nha! Phiên âm cũng không được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.