Ngày thi của sinh viên dự thính, năm học mới vẫn chưa chính thức bắt đầu, khuôn viên trường rộng rãi sạch sẽ vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có vài sinh viên và giảng viên trở lại trường sớm hơn đi qua.
Giảng viên của khoa Trí tuệ nhân tạo Đại học Giang Nguyên đi ngang qua cửa phòng thi được dọn riêng, ngạc nhiên trông thấy một khuôn mặt sinh viên quen thuộc.
"Kiều Vân Hạc, sao lại là em?"
Bị gọi tên, vẻ mặt Kiều Vân Hạc hết sức nghiêm túc: "Báo cáo thầy Trần, đóng góp cho khoa là chuyện nên làm, vì thế em tự nguyện đến đây để giúp duy trì trật tự phòng thi ạ."
Thầy Trần nói toạc ra: "Hôm nay chỉ có một học sinh đến thi."
"..." Kiều Vân Hạc cười láu lỉnh: "Phòng thi có một người cũng cần duy trì trật tự mà thầy."
Thầy Trần mỉm cười lắc đầu: "Em tò mò thì cứ nói thẳng, nhưng em đến sớm quá rồi, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ thi."
"Không sao đâu thầy, dù gì em ở phòng cũng chán, ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn."
"Rảnh quá nhỉ, lỗi mà giáo sư Tiêu giao cho các em trước khi nghỉ Hè đã sửa xong hết chưa?"
"... Khụ, em không có ý đó."
Sau khi trò chuyện với thầy Trần một lúc, Kiều Vân Hạc lau mồ hôi trên trán, tiếp tục ngồi đợi bên ngoài phòng thi, tiện thể tranh thủ lướt web.
Video nhảy múa của robot Viên Kẹo gần đây đã gây xôn xao trong cộng đồng robot trên diễn đàn này. Chẳng mấy chốc, có người đã tìm thấy bài đăng xin trợ giúp của người dùng 6391323 vào năm ngoái, và phát hiện ra rằng bản thiết kế chi tiết cục bộ được cung cấp trong bài đăng đó có thể chính là của robot Viên Kẹo.
Vì vậy, người dùng có nickname mặc định với phong cách nói chuyện lúc lạnh lùng lúc ngông cuồng này, hoặc là Bùi Thanh Nguyên - Thủ khoa Đại học của Tỉnh đã tự tay chế tạo ra robot Viên Kẹo, hoặc là cao nhân đằng sau đã cho hắn bản thiết kế.
Hiện tại, quan điểm chủ yếu của cư dân mạng trên diễn đàn là hai người này đang dùng chung một tài khoản.
Kiều Vân Hạc không hề từ bỏ ảo tưởng về ông già khoa học kỳ quái, kết hợp với những tin tức được tiết lộ về Bùi Thanh Nguyên, anh đã nâng tầm tình bạn vượt qua giống loài giữa con người và AI mà những cư dân từng tin tưởng tuyệt đối này, lên thành tình bạn giữa cao nhân ẩn cư bí ẩn và thiên tài sa cơ thất thế.
Trong mấy tiểu thuyết nghịch tập thăng cấp đều viết như vậy cả.
Dù sao anh cũng là học trò của Tiêu Kiến Bình, đã kế thừa phong cách suy diễn của giáo sư Tiêu vô cùng xuất sắc.
Có thể là ông già khoa học kỳ quái đã từng trốn trong một món đồ tùy thân nào đó của Bùi Thanh Nguyên, kiểu như nhẫn hay đồng hồ gì đó, như thế thì mọi thứ đều có lời giải rồi.
Mặc dù nghe có vẻ rất phi lý và hư cấu, nhưng mạch não của Kiều Vân Hạc vốn khác người nên anh rất thích suy đoán này.
Con người sống trên đời ấy mà, ngoài mộng tưởng ra còn cần thêm dũng khí đoán mò nữa.
Ví như hôm nay, nghe nói người đến dự thi làm sinh viên dự thính là bạn của Bùi Thanh Nguyên, nhưng Kiều Vân Hạc chắc chắn rằng đối phương không chỉ đơn giản là bạn của Bùi Thanh Nguyên.
Ít nhất cũng phải là sư đệ đồng môn!
Nghĩ vậy, khi nhìn thấy hai bóng người sóng vai đi tới cách đó không xa, Kiều Vân Hạc nở nụ cười quả nhiên là vậy trên môi.
Có người con trai nào lại cầm cặp sách giúp bạn không? Vứt cặp cho đối phương nghe còn được.
Chỉ có sư huynh trong nóng ngoài lạnh mới chu đáo như vậy thôi.
... Logic mượt mà trôi chảy, anh suy diễn đến mức bản thân cũng sắp tin luôn rồi.
Trước sự hướng dẫn nhiệt tình của đàn anh lạ mặt, Quý Đồng bỗng hắt hơi một cái.
Đến ngoài phòng thi, cậu lập tức lật mấy quyển sách trong cặp trên vai Bùi Thanh Nguyên ra, chuẩn bị ôn tập lần cuối.
Buổi sáng là bài thi viết tổng hợp trong vòng ba tiếng, một tờ giấy khổ lớn sẽ bao gồm các câu hỏi về Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh thông thường, cũng có cả Vật Lý và một số kiến thức cơ bản về trí tuệ nhân tạo.
Kết thúc bài thi, ăn trưa xong, các thầy cô cũng gần như chấm xong bài rồi, đến chiều là phỏng vấn.
Dù sao Quý Đồng cũng không có điểm thi tốt nghiệp nên nhà trường chắc chắn sẽ đánh giá trình độ bài thi văn hóa của cậu, nếu chuyên môn xuất sắc thì bài văn hóa chỉ cần không kém quá là được.
Quý Đồng tranh thủ thời gian còn lại để xem sách, trong quá trình làm bài, cậu không có ý định dùng dữ liệu để gian lận mà sẽ cố gắng thi bằng khả năng của mình.
Bùi Thanh Nguyên nhìn ra sự căng thẳng của cậu, cổ vũ: "Em đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi."
Giám thị mang bài thi tới, còn năm phút nữa là đến giờ thi, Quý Đồng cũng nên vào phòng thi rồi.
Cậu lưu luyến không thôi đưa sách cho Bùi Thanh Nguyên, còn Bùi Thanh Nguyên thì đưa cho cậu một cái túi nhựa trong suốt mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ tối qua, bên trong có bút, cục tẩy và thước kẻ mới tinh.
Cùng một câu động viên mà người ngoài chẳng thể hiểu nổi: "Anh sẽ nghĩ xem trưa ăn gì."
Quý Đồng nghe vậy cuối cùng cũng thả lỏng hơn chút, dặn dò hắn: "Anh nhớ cân đối chay mặn, hôm nay em muốn ăn nhiều rau."
"Ừm." Giọng Bùi Thanh Nguyên mang theo ý cười: "Anh sẽ ở ngoài chờ em."
Thế là Quý Đồng hít sâu một hơi, bước vào phòng thi được chuẩn bị cho riêng mình.
Đây là lần thứ hai cậu tham gia kỳ thi đặc biệt kiểu này.
Sau khi bắt đầu thi, dưới sự giám sát của giám thị trên bục giảng, cậu thiếu niên gầy gò cúi đầu nghiêm túc làm bài. Trong phòng thi tràn ngập khí lạnh của điều hòa, ngoài hành lang có gió Hè thổi hiu hiu. Bùi Thanh Nguyên đi sang bên cạnh, tránh đứng ngay ngoài cửa sổ làm ảnh hưởng đến Quý Đồng.
Kiều Vân Hạc tò mò tiến lại gần hỏi hắn: "Trời nóng thế này, em không tìm chỗ nào ngồi đợi à?"
Bùi Thanh Nguyên lắc đầu: "Không cần."
Hai ngày hắn thi Đại học, Quý Đồng cũng như vậy, lặng lẽ chờ hắn ở bên ngoài phòng thi.
Mặc dù khi ấy Quý Đồng chỉ là một chiếc lá.
Ánh mắt Kiều Vân Hạc lập tức hiện lên vẻ hâm mộ đối với tình nghĩa đồng môn sâu đậm giữa hai người, anh niềm nở hỏi: "À, đàn em, em có thể ký tên cho anh được không?"
Bùi Thanh Nguyên: "..."
Lần đầu tiên hắn nghe thấy yêu cầu như vậy đấy.
"Anh nghĩ em trong tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu, chữ ký này chắc chắn có giá trị sưu tầm, anh bảo đảm chỉ sưu tầm thôi, không mang đi bán đâu."
Kiều Vân Hạc đã chuẩn bị sẵn một bài hùng biện để thuyết phục Bùi Thanh Nguyên: "Anh định lúc nữa đợi em Quý thi xong cũng sẽ bảo em ấy ký cho, em ấy nhất định cũng giỏi lắm —"
Nào ngờ anh còn chưa nói xong đã nghe thấy Bùi Thanh Nguyên trả lời dứt khoát: "Được."
Thoáng ngơ ngác xong, Kiều Vân Hạc hỏi thử: "Vậy tên hai em... hay là ký vào cùng một trang giấy nhé?"
Bùi Thanh Nguyên dường như còn trả lời nhanh hơn vừa nãy: "Ừm."
Nhìn Bùi Thanh Nguyên phối hợp ký tên lên cuốn sổ mà anh đưa qua, Kiều Vân Hạc suýt nữa rơi lệ vì sự thông minh của mình.
Hình như anh đã tình cờ nắm được bí quyết để tương tác với đàn em lạnh lùng này rồi.
Quả là sức mạnh của tình nghĩa sư môn!
Sau khi thi xong, Quý Đồng ngơ ngác ký tên vào cuốn sổ mà Kiều Vân Hạc đưa cho mình, trên đường đến căng tin mới hoàn hồn: "Em vừa ký tên cho người ta kìa."
"Thích không?"
"Thích!" Giọng nói Quý Đồng lộ ra sự mới lạ: "Ký tên cho người ta mà còn được nghe cảm ơn nữa, cảm giác đặc biệt ghê."
Bùi Thanh Nguyên nghĩ bụng, quả nhiên Quý Đồng thích những chuyện mới lạ thế này.
Ăn trưa xong ở căng tin không lâu thì Bùi Thanh Nguyên nhận được điện thoại của giáo sư Tiêu.
"Có kết quả thi viết của em Quý rồi, tốt lắm." Tiêu Kiến Bình cười nói: "Làm sinh viên dự thính thì khá thiệt thòi cho em Quý, thầy thấy thầy chấm bài môn Toán với Tiếng Anh nói rằng kiến thức của em ấy rất vững, nếu thi Đại học, chắc cũng có thể đỗ vào trường ta."
Bùi Thanh Nguyên không thấy ngạc nhiên về kết quả này, dù sao Quý Đồng cũng là hệ thống, có khả năng truy cập mọi loại dữ liệu, nên trong bài thi viết, cậu hoàn toàn có thể khống chế điểm số mình mong muốn. Hắn cảm thấy buổi phỏng vấn cần sự ứng biến nhanh nhạy mới đáng lo hơn.
"Còn nữa, những câu hỏi cơ bản về trí tuệ nhân tạo trong bài thi, em Quý trả lời cũng rất thú vị, là góc nhìn mà người bình thường hoàn toàn không nghĩ tới, thầy đang mong thời gian trôi nhanh một chút để tới buổi phỏng vấn chiều nay đây."
Trong khi Tiêu Kiến Bình nói không ngừng, Quý Đồng ngồi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm: "Hi vọng không bị trượt phỏng vấn."
Bùi Thanh Nguyên thì không nghĩ cậu sẽ trượt, hẳn chỉ lo Quý Đồng sẽ mang đến quá nhiều bất ngờ cho các thầy cô phỏng vấn thôi.
Phải công nhận là chuyện hắn lo rất chuẩn.
Thông thường các buổi phỏng vấn chỉ kéo dài từ 15 phút đến nửa tiếng, nhưng lần này lại kéo dài gần hai tiếng, cuối cùng còn kết thúc vì thí sinh ngại ngùng nói mình đói.
Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, các thầy cô lần lượt bước ra khỏi phòng thi với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Người cuối cùng bước ra là Tiêu Kiến Bình, câu đầu tiên ông nói với Bùi Thanh Nguyên là: "Thầy đang rất mâu thuẫn."
Bùi Thanh Nguyên hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Tiểu Quý không nên là sinh viên dự thính, thầy hi vọng em ấy sẽ tham gia thi Đại học, chính thức vẻ vang bước vào trường chúng ta, giống như em vậy, tương lai có thể nhận được bằng cấp và học vị."
Giọng điệu của Tiêu Kiến Bình rất phức tạp: "Nhưng mặt khác, thầy lại không muốn em ấy lãng phí một năm để thi Đại học, em ấy nên lập tức tham gia vào nghiên cứu trong lĩnh vực này mới phải, bằng cấp đối với em ấy đã không còn quan trọng nữa."
Bùi Thanh Nguyên cảm thấy đánh giá cao này từ giáo sư nổi tiếng về lĩnh vực Trí tuệ nhân tạo đối với một trí tuệ nhân tạo đang giả dạng con người vẫn còn khách quan lắm.
Sau hai tiếng bị các thầy cô kéo lại trò chuyện, giờ Quý Đồng đang đứng trong góc hành lang nhìn trời, trông có vẻ hơi chột dạ.
Mỗi khi cậu căng thẳng là sẽ quên mất phải giả ngu.
Nói đến đây, Tiêu Kiến Bình bỗng thở dài, hạ giọng nói: "Không tìm thấy gia đình của Tiểu Quý thật à? Thầy thật sự rất tò mò về lai lịch của em ấy, có rất nhiều vấn đề các thầy mãi không hiểu, còn em ấy dường như tự nhiên biết câu trả lời, đối với các thầy quả thật là một sự khai sáng mang tính cách mạng, nhưng hỏi đến lý do đằng sau thì không nói được, giống như đã quên mất."
Giọng Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh: "Em đã dẫn em ấy đến đồn cảnh sát rồi, quả thật không có người thân nào cả, vì vậy em ấy mới đi theo em."
Quý Đồng nói dối rằng mình bị mất trí nhớ chọn lọc cũng là một hành động rất có tầm nhìn xa trông rộng.
Thật ra nguyên nhân chân chính là bởi cậu là một trí tuệ nhân tạo giả dạng thành con người, do lười động não chỉ muốn ăn uống vui chơi nên với nhiều thứ quá khó hiểu, cậu chỉ biết chứ không nắm vững cặn kẽ.
Nhưng có cớ mất trí nhớ rồi, mọi thứ không thể giải thích được đều có thể đổ cho ký ức đã mất và quá khứ không thể tìm ra.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Bùi Thanh Nguyên, Tiêu Kiến Bình nói với vẻ tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, may mà gặp được em."
Bùi Thanh Nguyên nghe hiểu ý của ông.
Ngoài tài năng thiên bẩm đáng kinh ngạc, ông còn cảm thấy tiếc cho thân thế của Quý Đồng.
May mà có người tốt bụng đã thu nhận cậu thiếu niên không có gia đình kia.
Kết quả của kỳ thi này không có gì bất ngờ, sau đó tập thể giảng viên của khoa Trí tuệ nhân tạo đã tìm gặp lãnh đạo nhà trường để thảo luận, ngoài miễn học phí cao ngất ngưởng đáng lẽ phải thu cho Quý Đồng, nhà trường còn hứa hẹn sẽ cấp học bổng, đảm bảo trong vòng bốn năm học, ngoài bằng cấp học vị ra thì mọi thứ khác cậu sẽ được đối đãi ngang bằng với những sinh viên khác.
Một mặt là do hoàn cảnh đặc biệt của cậu, mặt khác là do tài năng phi thường mà cậu đã thể hiện.
Nghe nói tối hôm đó, mỗi sinh viên khoa Trí tuệ nhân tạo đều nhận được lời thúc giục chân thành của các thầy cô gửi trong nhóm, khích lệ mọi người nỗ lực phấn đấu không ngừng tiến bộ.
[Chủ nhiệm lớp bị cái gì kích thích thế?]
[Có phải phòng thí nghiệm nào lại phát minh ra thứ gì đó kinh thiên động địa không? ]
[Không đâu, tôi chỉ biết hôm nay trong khoa hình như có kỳ thi thôi...]
Trong các nhóm nhỏ của sinh viên đầy rẫy những lời bàn tán như vậy.
Chỉ có sinh viên tên là Kiều Vân Hạc sắp trở thành sinh viên năm ba là cực kỳ bình tĩnh.
[Mau chuẩn bị bài của học kỳ sau đi, thế nào cũng là chế độ Địa Ngục.]
[Tôi nhớ hôm nay lão Kiều đến trường phải không? Vì kỳ thi trong khoa thật à? Tiết lộ chút đi.]
Kiều Vân Hạc đã xin trước được hai chữ ký nở một nụ cười ẩn ý cực kỳ thiếu đánh.
[Khai giảng rồi các cậu sẽ biết, ha ha.]
Lần đầu tiên anh mong đến khai giảng như vậy.
...
Sau khi rời khỏi Đại học Giang Nguyên, Bùi Thanh Nguyên dẫn Quý Đồng đã bình tĩnh trở lại đi ăn tối, sau đó đi mua vali dùng để chuyển đồ vào ký túc xá vào đầu năm học.
Hôm nay Quý Đồng còn dư cả đống thời gian nên không cần bấm giờ xem thời gian biến thành người còn bao lâu nữa.
Sau khi Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng ký kết hợp đồng đạt được ý định sơ bộ, hai người đã nhận được một khoản tiền cọc. Do vậy, nhiệm vụ chính thứ tư cũng đã được hoàn thành.
Trong phần thưởng hệ thống, thời gian duy trì hình dạng cao cấp của Quý Đồng đã tăng từ năm tiếng lên thẳng mười hai tiếng.
Mục đích ban đầu của việc Máy Chủ hạn chế thời gian biến thành người của hệ thống là để tránh xảy ra sự cố hệ thống quá mạnh mẽ rồi soán vị nhân vật chính trong cốt truyện gốc, nhất là ký chủ trong giai đoạn đầu tương đối yếu ớt, vì vậy nhất định phải để ký chủ kiểm soát phương thức tồn tại của hệ thống.
Sau một vài nhiệm vụ, nếu ký chủ đã cho phép hệ thống có được hình dạng con người trưởng thành, điều này thể hiện cho sự tin tưởng và cộng nhận, cộng với tiến độ cốt truyện chính rất bình thường, do đó thời gian thưởng đã được tăng đáng kể, giúp hệ thống phục vụ ký chủ tốt hơn.
Cứ thế, về cơ bản là Quý Đồng có thể sinh hoạt bình thường ở trường như những người khác.
Vấn đề duy nhất là nếu sống trong ký túc xá, cậu sẽ biến mất khi đang ngủ.
Trước đó, do ký chủ của Phương Hạo bế quan quá lâu làm ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ, nên lúc kết toán nhiệm vụ thi Đại học và 100 triệu lượt đọc tại cuộc họp hệ thống thường kỳ, Quý Đồng lại được hạng nhất.
Nể tình Quý Đồng đã sưu tầm một đống hướng dẫn nuôi tôm đất hiện đại đưa cho mình, học sinh Tiểu học cũng cực kỳ hào phóng cho cậu một số lời khuyên, ví dụ như có thể dùng điểm trưởng thành đặc biệt được thưởng lần này để đổi lấy một đạo cụ gọi là Thuật ngụy trang.
[Sếp Quý: Cái này dùng để làm gì?]
[Anh Hạo: Thường thì dùng để giải quyết mấy rắc rối mà ký chủ tạm thời không giải quyết được, chẳng hạn như nhân vật phản diện lấy trộm pháp bảo mà ký chủ chưa thấy bao giờ, rồi đổ tội cho cậu ấy, thì có thể dùng cái này để biến thành pháp bảo giả lừa nhân vật phản diện ra, cái này so với mấy thứ mà hệ thống biến ra thì chân thực hơn, cũng ổn định hơn nữa.]
[Anh Hạo: Nhưng em hay dùng để biến thành thanh kiếm nhét vào bao kiếm của ký chủ, hoặc là biến thành em đang ngủ trên giường, giả vờ như em đang ở đó, nhưng thật ra là em đã trốn ra ngoài đi chơi rồi.]
[Anh Hạo: Em thử nhiều lần rồi, cái này nếu biến thành người thì chỉ có thể biến thành người đang ngủ thôi, có hô hấp, ngoài ra không có gì nữa, nhưng dù sao cũng tốt hơn là nhét hai cái gối vào trong chăn.]
... Quả là học sinh Tiểu học ham chơi có khác.
Quý Đồng vui vẻ tiếp thu ý kiến của cậu ta.
Cậu vô cùng mong đợi cuộc sống Đại học sắp bắt đầu lần nữa của mình.
Còn về phần thưởng ngẫu nhiên của Bùi Thanh Nguyên lần này, nó có thể dùng trong ngày khai giảng, đúng kiểu khiến Quý Đồng ngây ngất và ký chủ câm nín.
Đêm trước ngày khai giảng, trong phòng khách có hai chiếc vali với kiểu dáng khác nhau chứa đầy đồ đạc của Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng.
Mặc dù căn hộ đi thuê này cùng thành phố với trường Đại học, nhưng tới khi đó chưa chắc tuần nào hai người cũng về được, thành thử phải mang theo càng nhiều càng tốt.
Bùi Thanh Nguyên cũng nghĩ đến vấn đề ngủ.
"Mười hai tiếng, nếu em dậy từ tám giờ sáng thì đến tám giờ tối đã phải biến mất rồi, biến mất rồi thì phải làm sao?"
Quý Đồng đắc ý nói: "Thì đã có thuật ngụy trang em mới học được."
"Là cái gì?"
Quý Đồng lần lượt chuyển hết quần áo mà bạn bè mua cho mình ra ngoài, vui vẻ nói: "Ngày mai anh sẽ biết."
Trong phòng tràn ngập bầu không khí vui vẻ khiến người ta không nhịn được mà nở nụ cười, Bùi Thanh Nguyên nhìn chiếc vali kia nhét mãi không đầy, hắn rất nghi ngờ đó chỉ là một cái vỏ bọc, còn thật ra Quý Đồng đã ném hết quần áo vào chiếc hộp thần kỳ của cậu.
Đêm đó, Bùi Thanh Nguyên lại mộng thấy giấc mơ đã lâu không xuất hiện.
Màu sắc nhợt nhạt vô vọng dần rút khỏi giấc mơ nọ, thay vào đó là những sắc màu tươi đẹp của mùa Hè.
Trong giấc mơ, thiếu niên có khuôn mặt giống Quý Đồng đã rời khỏi căn phòng vô trùng tựa như lồng giam kia, rồi chuyển đến một phòng bệnh thông thường hơn.
Cây nấm khổng lồ trôi nổi ngoài cửa sổ đã biến mất.
Những yếu tố từng thấy trong hiện thực lặng lẽ ùa vào trong mơ.
Giữa tiếng ve kêu râm ran của mùa Hè, Bùi Thanh Nguyên nhìn thấy một kỳ thi được tổ chức trong bệnh viện, thiếu niên có khuôn mặt quen thuộc kia là thí sinh duy nhất, cậu đang cúi đầu nghiêm túc làm bài thi, mọi thứ giống như đang tái hiện lại cảnh ban ngày.
Trong phòng bệnh có hai giám thị, bên ngoài có rất nhiều người mặc âu phục lui tới, thậm chí còn có cả ký giả truyền thông, tất cả đều đang theo dõi kỳ thi đặc biệt ở nơi này.
Đây là một kỳ thi Đại học.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, sau khi có kết quả, các bác sĩ và y tá rạng rỡ với tờ báo giống nhau trên tay.
Những dòng chữ rời rạc lướt qua đôi mắt của người đứng xem Bùi Thanh Nguyên.
Thiếu niên "pha lê" lớn lên trong phòng bệnh cuối cùng đã khỏi hẳn... Thi đỗ vào ngôi trường danh giá với điểm số cao... nghị lực sống kiên cường... kỳ tích vĩ đại của y học...
Hắn không thấy rõ tên của nhân vật chính trên báo mà chỉ nhìn thấy một bức ảnh màu bên cạnh.
Trước cửa sổ đầy nắng, ánh sáng làm mờ đi mọi cảnh vật xung quanh, thiếu niên gầy gò đang mỉm cười với đôi mắt cong cong, giơ tay chữ V với ống kính.
Bùi Thanh Nguyên nín thở nhìn chăm chú hết thảy.
Ngày xuất viện, bệnh viện tiễn cậu và ngôi trường sắp chào đón cậu đã cùng nhau tổ chức một buổi lễ long trọng, vô số đèn chiếu lấp lánh giữa tiếng ồn ào.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên trông thấy thiếu niên vốn là nhân vật chính lại đang lẻn ra ngoài, như thể muốn đi làm một việc khác quan trọng hơn.
Không biết cậu lấy đâu ra một cái chậu nhỏ cùng một cái xẻng, đi thẳng đến bãi cỏ gần một bụi cây rồi ngồi xổm xuống cẩn thận đào đất.
Bùi Thanh Nguyên cảm thấy phong cảnh trước mắt hơi quen.
Hình như đó là bãi cỏ mà hắn đã nhìn thấy từ cửa sổ trong phòng bệnh yên tĩnh, nơi mà hắn đã ở cùng với thiếu niên bị mắc kẹt bên trong.
Một lúc lâu sau, thiếu niên cuối cùng cũng làm xong, cậu xoay người lại, lau mồ hôi trên trán.
Bùi Thanh Nguyên nhìn thấy một cây nấm màu trắng bé xíu trong cái chậu mà cậu đang nâng trên tay.
Đôi mắt cậu trong veo, cậu cẩn thận chạm vào mép của tán nấm rồi lại rụt tay về như bị điện giật, mỉm cười hài lòng.
Cậu đã có một cây nấm mềm mại lặng lẽ mọc lên trong mùa mưa kéo dài ở phương Nam.
Một tiếng động khẽ vang lên bên cạnh khiến Bùi Thanh Nguyên hoàn hồn.
Con mèo hoang màu trắng thỉnh thoảng chạy vào bệnh viện chui ra khỏi bụi cây, cảnh giác nhìn chằm chằm vào con người xa lạ đã đào mất nấm của mình kia.
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, nhỏ giọng giải thích: "Anh chỉ đào một cây, hình như em cũng rất thích nó."
Con mèo hừ hừ hai tiếng.
"Lúc anh ở trên tầng hay thấy em lăn lộn xung quanh bụi nấm, nên anh luôn muốn chạm tay vào mấy cây nấm sinh trưởng trong đất, không biết cảm giác ấy thế nào."
Giọng nói của thiếu niên rất ôn hòa, đưa tay ra thử sờ đầu nó: "Chào em."
Con mèo sợ người lạ né đi, móng vuốt lông xù cào cào đất xốp bên cạnh bụi nấm.
"Xin lỗi." Giọng nói của cậu mang theo ý áy náy: "Lấy mất một cây nấm mà em thích, anh sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Con mèo không hiểu tiếng người, nhưng cơ thể căng cứng của nó dần thả lỏng trong giọng nói ôn hòa ấy.
Lúc thiếu niên đang thủ thỉ thì có người tìm đến, thiếu niên buộc phải tạm biệt con mèo, đứng dậy bước vào ánh nắng rực rỡ.
"Tạm biệt, anh sắp bắt đầu cuộc sống mới rồi."
Cậu mỉm cười xoay người lại, như thể đang bước vào tương lai cũng rực rỡ như thế.
Cuối giấc mơ, giọng nói quen thuộc của thiếu niên trùng lặp với hiện thực.
Bùi Thanh Nguyên hoảng hốt mở mắt ra, trông thấy một con mèo trắng như tuyết đang ghé vào vai mình, cái đuôi của nó nhẹ nhàng quét qua má hắn, thấp thoáng trông thấy hình trái tim màu đỏ trên mông.
Thấy hắn tỉnh dậy, Hoa Hoa lập tức nhảy trong ngực của người bên cạnh để tránh bị đánh.
Quý Đồng ăn mặc chỉnh tề ôm Hoa Hoa, đang tươi cười gọi hắn thức dậy với khuôn mặt tràn đầy sức sống: "Anh lại ngủ nướng rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]