Phó Thành Trạch còn chưa nhận ra tư thế của Bùi Thanh Nguyên đầy tính phòng bị, vẫn hào hứng đi đến trước mặt hắn, hồ hở lên tiếng: "Anh Bùi, cậu muốn làm đội trưởng không? Tôi nghĩ cậu phải là đội trưởng của đội bóng rổ trường ta mới đúng!"
Cậu ta nói súng như bắn liên thanh: "Cậu biết không, trận chúng ta đấu với trường trung học số 1 còn được đăng lên báo đó, chính là pha cậu ném phạt cuối cùng kia, siêu đẹp trai, tuy chỉ là một bài viết rất nhỏ nhưng vẫn là được đăng báo đó..."
Không ngờ Bùi Thanh Nguyên lại quả quyết lắc đầu: "Tôi không muốn làm, cậu thích hợp hơn."
Phó Thành Trạch thấy hắn vừa nói xong câu đó đã lùi về sau một bước.
Cậu ta khó hiểu, vô thức kéo áo mình lên ngửi: "Tôi hôi lắm hả? Đâu có, hôm nay vừa thay mà, ngày nào tôi cũng tắm..."
Xem kịch vui cả ngày, Quý Đồng vừa thấy cảnh này đã không thể nhịn thêm được nữa, liên tục phát ra tiếng cười máy móc như chuông bạc, cười đến mức Phó Thành Trạch cũng đơ luôn.
Cậu học sinh cấp 3 Bùi Thanh Nguyên luôn lạnh lùng ban đầu đã trở nên hoạt bát hơn.
Cậu cảm thấy ký chủ như bây giờ rất tốt, dần hòa nhập được với cuộc sống đi học.
"Chủ nhân, có hôi không?" Quý Đồng vừa cười vừa bắt đầu diễn vai AI, nhóc người máy trên mặt đồng hồ nhìn xung quanh: "Tiếc là Bé đẹp không có khứu giác."
"..." Bùi Thanh Nguyên bất đắc dĩ liếc cậu một cái, nói nhỏ: "Không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-ngap-nghe-he-thong-xinh-dep/2505510/chuong-38.html