Trong đám người đang ngẩng đầu ngắm pháo hoa, người không ngừng nhìn ngó xung quanh - Phương Hạo là người đầu tiên phát hiện ra món quà năm mới Quý Đồng nhận được.
Cậu ta tò mò chọc tay vào quả cầu pha lê: "Nó ở đâu ra vậy? Anh mua trên quảng trường à?"
Quý Đồng nhanh nhẹn né đi, đắc ý nói: "Ký chủ tặng anh đó."
Cậu vừa động, tuyết trong thế giới trong suốt lại bay lên, mang đến vẻ đẹp óng ánh long lanh.
Phương Hạo lẩm bẩm đồ keo kiệt rồi lại nói: "Tuyết rơi đẹp ghê, đứa bé này trông giống anh này, đây là kỷ niệm hôm chúng mình đắp người tuyết hả? Nhưng sao không có em? Rõ ràng em cũng ở đó mà."
Quý Đồng đáp: "Bởi vì anh ăn ảnh hơn."
"Hừ -"
Quý Đồng cướp lời: "Hừ, ngây thơ!"
"Sao anh lại cướp lời thoại của em!"
Phó Âm Âm đang ôm mèo nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, nghe tiếng bọn họ nói thì nghiêng đầu nhìn sang.
Ban đầu cô bị cuộc trò chuyện của họ chọc cười, có điều ý cười vừa lóe lên trong ánh mắt đã nhanh chóng bị sự ngạc nhiên thay thế.
Quả cầu pha lê tỏa sáng dưới pháo hoa rực rỡ trông tựa như một giấc mơ huyền ảo lộng lẫy.
Đây là món quà mà ký chủ của Quý Đồng đã tặng cho cậu à?
Đối với hệ thống AI thì đây là một món quà bất thường.
Nhìn phản ứng vui mừng nhảy nhót như chim sẻ của Quý Đồng, Bùi Thanh Nguyên yên tâm hẳn, hắn rất hài lòng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-ngap-nghe-he-thong-xinh-dep/2505440/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.