Đến tối, buổi tiệc mới bắt đầu tàn, mọi người đều về phòng của mình. Dương Tử bây giờ đã thấm rượu, được Tư Diệp dìu vào trong phòng. Thân là nữ chân yếu tay mềm nên khi đỡ hắn vào phòng gặp rất nhiều khó khăn, không chỉ vậy hắn vừa say đã bắt đầu mất ý thức, bàn tay tinh ranh bắt đầu làm loạn trên người cô khiến cô đứng cũng không vững.
Đặt con men xuống giường, Tư Diệp liền thở phào một hơi, quần áo cũng trở nên nhăn nhúm.
- Thật là...
Cô nhìn Dương Tử, rồi bắt đầu cởi giày cho hắn, đem một chậu nước nóng lau mặt hắn. Xong xuôi, cô lại nhìn xuống ngực hắn, không biết có nên cởi áo hắn để lau hay không? Sau một hồi suy nghĩ, vẫn là nên cởi ra, bởi vì người hắn toàn mùi rượu, sẽ rất khó chịu.
Bàn tay cô vừa chạm vào cúc áo thứ hai thì bị một bàn tay khác nắm lấy. Cô giật mình nhìn hắn, hắn vậy mà đã tỉnh từ lúc nào, còn đang híp mắt nhìn cô đầy gian xảo. Bắt gặp ánh mắt đó, Tư Diệp lúng túng muốn giải thích nhưng miệng chưa kịp mở đã bị hắn kéo xuống ôm vào lòng.
- A...
- Thế nào? Có phải bảo bối đã nhớ cơ thể của anh rồi không? Hửm?
- Không...không phải đâu. Người anh đổ nhiều mồ hôi nên em chỉ muốn giúp anh lau đi thôi._Tư Diệp vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, tay còn chỉ về thao nước để minh chứng.
- Là vậy sao? Nhưng em làm vậy... chẳng khác nào dâng mồi lên tận miệng hổ?_ Dương Tử nhếch môi, đôi tay lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-dung-vao-bao-boi-cua-tong-tai/1731415/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.