Chương trước
Chương sau
Nửa đêm, Dương Tử đứng trước giường nhíu mày nhìn Tư Diệp ngủ ngon lành trên giường mình, sát khí không ngừng toả ra. Hắn đang tức giận. Không phải vì cô nằm trên giường hắn mà là vì trong khi hắn mất ngủ thì cô lại ngủ đến không biết trời trăng mây gió như thế này.
Nguyên nhân hắn ngủ không được là vì hắn cảm thấy khó chịu khi bên cạnh không có mùi của cô. Kể từ lúc ngủ cùng cô, hắn như nghiện có cái mùi hương bạc hà đó, chỉ có nó mới giúp hắn ngủ ngon giấc. Bây giờ không có cô, hắn dù cố nhắm mắt thật lâu cũng không ngủ nổi. Vì thế hắn quyết định qua phòng cô.
Trong lòng Dương Tử bây giờ rất mâu thuẫn. Một bên không muốn ngủ cùng cô vì chiều nay cô dám làm hắn tức giận, một bên lại như thôi thúc hắn nhanh nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng. Chỉ vừa mới chiều nay thôi nhưng hắn lại rất nhớ mùi hương đó. Cuối cùng lí trí đã chiến thắng, hắn nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng đặt cô lên tay mình rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Toàn bộ quá trình cô đều không biết gì, còn vui vẻ mà chóp chép miệng cười giống như ăn được thứ gì ngon vậy. Xem ra là hắn lo xa rồi.
Dương Tử không nghĩ nhiều nữa, hôn lên tóc cô một cái rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Hắn không biết rằng, con người hắn đã thay đổi một chút vì cô.
Sáng hôm sau, Tư Diệp định uốn người thay đổi tư thế chuẩn bị tiếp tục ngủ thì cảm thấy không đúng. Tay chân và cả người cô đều không cử động được, như thể có vật gì đó đang trói cô lại vậy. Để xác nhận là thứ gì, Tư Diệp nhanh chóng mở to mắt ra và đập vào mắt cô là lồng ngực của ai đó. Tư Diệp sững người, ngước đầu lên nhìn. Là Dương Tử?!
- Sao anh lại ở đây?!
Cô bất ngờ nói lớn làm cho hắn đang có giấc mộng đẹp cũng phải bực bội mà tỉnh dậy. Hắn vừa tỉnh liền nheo mắt nhìn cô, sát khí lại toả ra khiến Tư Diệp nhận ra mình lỡ mồm, nhanh tay bịt miệng lại.
Hắn nhìn cô có chút hoảng sợ liền cảm thấy khó chịu. Hắn chỉ muốn cùng cô ngủ một chút, cũng chưa ăn cô thì cô sợ cái gì chứ?!
- Đây là phòng tôi. Tôi muốn ngủ ở đây còn phải xin phép cô sao?
Hắn lười biếng lên tiếng, giọng hắn chưa tỉnh ngủ càng trầm hơn lúc bình thường làm Tư Diệp càng hoảng, im lặng lắc đầu không nói gì.
Hắn hài lòng nhìn biểu cảm của cô rồi dùng tay kéo cô thể cô lên cao hơn một chút, bản thân dịch xuống.
- Ngoan. Cho tôi ôm cô một lát nữa.
Hắn nói xong thì lại nhắm mắt tựa như rất mệt mỏi mà vùi đầu vào hõm cổ cô ngủ, tay hắn ôm chặt lấy eo cô không để cô chạy thoát.
Tư Diệp sau một màn chiếm tiện nghi của hắn cũng chỉ biết thở dài. Mặc dù chiều qua hắn có mắng chửi cô nhưng cô người rất dễ tha thứ sau khi ngủ một giấc, hơn thế nữa, ai bảo cô thích hắn cơ chứ. Cô nhìn hắn, đúng hơn là đầu hắn, có chút xoăn lại có chút lấp lánh dưới ánh sáng. Tư Diệp nhịn không được liền sờ thử, không ngoài mong đợi, tóc hắn rất mềm, mềm như lông của thú nhồi bông vậy. Nhưng cô biết, mình không thể đi quá giới hạn được nên luyến tiếc mà rút tay về, không dám đụng vào tóc hắn nữa.
"Cốc, Cốc" Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa làm Tư Diệp giật mình, cô cứ tưởng là quản gia gọi cô xuống ăn sáng nên đã nói vọng ra.
- Bác chờ cháu một chút.
Bên kia im lặng một chút rồi vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của Trần Phi.
- Tiểu Diệp, chị nhanh lên. Hôm qua em cùng anh Dương Tử mua rất nhiều đồ, trong đó có quà em muốn tặng cho chị nữa.
Nói rồi Trần Phi đi xuống lầu chờ cô. Tư Diệp trong phòng im lặng, cô quên mất, trong nhà còn có Trần Phi, quên mất cô ấy cũng yêu hắn. Thật may mắn khi cô ấy không vào đây. Nếu không khi nhìn thấy Dương Tử đang ôm cô thế này thì liệu Trần Phi có ghét bỏ cô không?
Mặc dù chỉ mới quen nhau vài ngày nhưng cùng là phụ nữ với nhau, hơn nữa trong biệt thự này chỉ có Trần Phi làm bạn với cô, đối xử với cô rất dịu dàng, vì vậy cô không muốn vì cô mà khiến Trần Phi khó xử. Nghĩ đến đây, cô hơi lay người Dương Tử, nhẹ giọng nói.
- Dương Tử, anh thả tôi ra được không? Trần Phi đang ở dưới đợi tôi, tôi sợ cô ấy đợi lâu sẽ sinh nghi.
Dương Tử cau mày. Lúc nãy hắn chỉ giả vờ ngủ vì vậy đã nghe thấy tiếng Trần Phi, nhưng hắn thực sự không muốn dậy, không muốn rời xa cơ thể này. Hắn bực dọc cáu gắt lên tiếng.
- Cứ để em ấy đợi. Đợi một chút cũng không sao!
Tư Diệp khó xử nhìn hắn.
- Nhưng mà...
- Chậc, được rồi. Cô đi đi.
Hắn bực mình thả cô ra rồi quay lưng về phía cô. Tư Diệp nhìn biểu hiện trẻ con đó của anh thì suýt bật cười. Đây có phải là Dương Tử hôm qua đã đánh mắng cô không vậy?
Cô lắc đầu rồi nhanh chóng xuống giường thay vội quần áo chuẩn bị xuống lầu. Lúc bước qua giường hắn còn không tha cho cô mà gọi lại.
- Muốn đi thì phải chào tôi chứ.
Cô sững người nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, khoanh tay nhìn cô. Vì sợ hắn tức giận nên cô cười thật tươi nói.
- Chào buổi sáng, Dương tiên sinh.
Hắn không hài lòng cau mày, trực tiếp đứng dậy đi đến trước mặt cô. Không đợi cô phản ứng hắn đã ôm eo cô kéo sát vào người rồi đặt trên môi cô một nụ hôn. Hắn táo bạo cắn lên môi cô một cái rồi mới vui vẻ buông ra, liếm môi nhìn chiến tích của mình.
- Thứ tôi cần là cái này cơ.
Tư Diệp mặt đã đỏ như quả cà chua nhìn hắn. Một lúc sau mới phản ứng mà đẩy hắn ra.
- Chào xong rồi, vậy tôi xuống lầu trước.
- Được.
Nhìn cô vội vàng chạy ra cửa, đến khi cửa đóng lại gương mặt hắn trở nên vô cảm. Không phải hắn đã dặn rằng cô không được đến gần Trần Phi hay sao, sao hôm nay lại thân thế kia? Còn nữa, Trần Phi vì sao lại có thể thân với bạn gái của hắn, không lẽ cô từ bỏ rồi ư? Kế hoạch của hắn thành công rồi?
Kế hoạch của hắn là muốn đem Tư Diệp về để đối phó với mẹ hắn, bởi mẹ hắn nói sẽ gả Trần Phi cho hắn nếu ngày mai hắn không có bạn gái. Hắn biết sớm muộn gì mẹ cũng sẽ bắt hắn cưới Trần Phi nên đã cùng Tư Diệp kí hợp đồng. Đối với hắn Trần Phi chỉ là đứa em gái được gia đình anh nhận nuôi, không hơn không kém. Khi biết hoàn cảnh của cô, hắn đối với cô luôn dịu dàng, chiều chuộng hết mực. Khi đó hắn còn nhỏ, chưa nhận ra tình cảm của cô. Đến lớn hắn mới biết, vì vậy hắn mới tránh né cô, luôn chú tâm làm việc và đưa phụ nữ về nhà. Dần dần nó trở thành thói quen của anh và cảm thấy tình cảm nam nữ thật sự rất vô vị nếu không có tình dục. Vì vậy hắn không muốn Trần Phi có tình cảm với mình nhưng cũng không muốn làm tổn thương cô. Hắn muốn cô có một cuộc sống thật hạnh phúc, cùng người mình yêu sống đến cuối đời chứ không phải hắn.
Tư Diệp chính là cái cớ để hắn không phải cưới Trần Phi. Vốn nghĩ chỉ là cùng Tư Diệp diễn một vở kịch hoàn hảo và sau hai năm khi vị thế của hắn đã cao, Trần Phi đã tìm được hạnh phúc của riêng mình thì hắn sẽ vứt bỏ cô như những người con gái khác nhưng hắn biết, hắn không làm được. Bởi hắn đã gặp ánh mắt của cô vào hai năm trước, vô tình thấy hồ sơ của cô ở công ty hắn, vô tình nhìn thấy ánh mắt đau đớn đó của cô mỗi khi thấy hắn ở cùng người phụ nữ khác, hắn biết, cô thích hắn. Trước kia hắn vẫn nghĩ rằng tình cảm nam nữ rất vô vị vì vậy hắn đã tỏ ra lạnh lùng với cô, mục đích để cô cảm thấy thất vọng mà từ bỏ. Kết quả khi ngủ cùng cô hắn lại dao động, hắn muốn cô phải ở bên hắn, muốn cô tiếp tục yêu hắn, hắn không thèm muốn những người phụ nữ khác nữa, chỉ muốn mình cô, muốn độc chiếm cô, muốn cô trở thành vợ hắn. Nhưng vẫn chưa đến lúc, hắn cần phải xem tình yêu của cô dành cho hắn có đủ lớn hay không nữa.
Nghĩ lại hôm qua là hắn nhất thời tức giận, không kìm chế được mới mắng cô như thế. Căn bản là do cơ thể cô quyến rũ hắn, sao cô có thể nói hắn biến thái cơ chứ?
Dương Tử nhíu nhíu mày bước vào phòng tắm, hắn cảm thấy nếu cô còn không cho phép hắn, hắn thực sự sẽ chết vì nghẹn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.