Sáng hôm sau, Tư Diệp nằm im trên sofa mắt nhìn trần nhà. Cô cảm thấy thật ngu ngốc khi đã chọn nơi nhỏ như thế này để làm chỗ ngủ. Khẽ cử động đôi tay đã bị chính mình đè lên cả buổi tối, cả người lên theo phản xạ mà cong lại, mặt trở nên méo mó.
Tê quá đi mất!!!
Cái cảm giác này luôn làm cô cảm thấy khó chịu, tay cô không chỉ mất cảm giác mà còn cảm thấy vừa đau vừa tê mỗi khi cử động. Mỗi lần như thế cô đều chờ cho tay mình có cảm giác lại mới có thể hoạt động bình thường.
Đảo mắt đến chiếc giường bên cạnh, không có người. Vậy là tối qua hắn đã không về. Nếu biết sớm như thế cô sẽ ngủ trên giường cho thoải mái rồi!
Tư Diệp nghiến răng cắn chiếc chăn trên người, vừa bực bội vừa mất mát. Hắn là vì công việc quá nhiều hay là đang cùng ai đó ở khách sạn vui vẻ bên nhau? Nghĩ đến đây cô lại thẩn thờ nhìn trần nhà.
"Cạch" Dương Tử bước vào phòng, nhìn người phụ nữ đang nằm im trên ghế sofa, trên người vẫn còn bộ đồ ngủ thì không khỏi nhíu mày. Cô ta vậy mà chê giường hắn ngủ ở sofa ư?
Đêm qua công ty đột nhiên xảy ra một chút vấn đề nên hắn đã ở công ty cả đêm để giải quyết mớ rắc rối đó. Bây giờ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn cùng cô tranh luận những điều nhỏ nhặt này.
Dương Tử không nói không rằng đi đến bên cạnh Tư Diệp, phốc một cái đã ôm cô vào trong người đi đến phía giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-dung-vao-bao-boi-cua-tong-tai/163019/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.