Tôi vừa nhấm nháp sô cô la nóng, vừa nhìn chăm chú vào mặt nước phía trước mặt và bóng của những cái cây xung quanh chúng tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng những chú chim ca hót và những âm thanh ấy nghe như tiếng nhạc bên tai tôi. Bóng tối bắt đầu tan dần và chỉ vài giờ nữa thôi, sẽ tới bình minh.
Tôi được bao bọc bởi một chiếc váy màu trắng dày dặn, dễ chịu. Đêm qua tôi đã đi ngủ muộn nên lẽ thường tôi sẽ ngủ rất say vào những ngày như thế. Nhưng không phải hôm nay. Đêm hôm qua, tôi thậm chí không thực sự đã ngủ. Tôi có một nụ cười to bự ở trên mặt mà tôi thậm chí không thể che dấu nó đi.
Tôi nhớ lại mấy tháng gần đây trong cuộc đời mình. Từ thời khắc khi tôi bước vào tiệm Burger Inn cùng với đôi cánh tay Hunter vòng quanh người, cuộc sống của tôi đã trở nên thật yên bình. Tôi là người vô hình. Nếu như chúng có nhận ra tôi, chà, chúng đã học được cách giữ kín lại những suy nghĩ của chúng ở với chính mình thôi. (bao gồm cả những cánh tay và cẳng chân của chúng nữa)
Có lẽ rất nhiều đứa trong số chúng vẫn không thể tin được là Hunter và tôi đang ở bên nhau, nhưng đó là những gì mà chúng không thể nhận biết được. Tình yêu đến khi mà bạn ít ngờ tới nhất. Nó xảy ra theo những cách tuyệt vời nhất và tới với những người ít may mắt nhất. Thậm chí khi Hunter còn bị mù, và anh ấy đã nghĩ là sẽ trở thành gánh nặng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-canh-va-dep-wingless-and-beautiful/138145/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.