Người dịch: June
Tôi thấy mình tê liệt, não tôi từ chối hoạt động, đầu gối tôi có vẻ như không đỡ nổi sức nặng của tôi được nữa. Đại sảnh đã đầy tiếng ồn ào với tiếng người cười nói trở lại, la hét và hát hò. Nhưng tôi không nghe thấy gì, không nhìn thấy được gì trước mặt mình. Thế giới dường như trở nên mờ ảo và mọi thứ dường như chuyển động trong một vận động chậm rãi, tôi thấy như mình đang ở trong một bộ phim bi kịch. Và điều khác biệt duy nhất giữa một cảnh phim thất tình với thực tại của tôi ấy là nhạc nền của phim.
Tôi bước đi một cách mù quáng về phía phòng vệ sinh nữ và khóa mình trong một buồng ở đấy.
Anh ấy đã quay lại. Anh ấy hoàn toàn ổn!
Tôi cảm thấy yếu ớt khi niềm vui, nỗi buồn và sự khuây khỏa bao trùm lấy tôi cùng một lúc. Tôi lặng lẽ để những giọt nước mắt tuôn rơi, những giọt nước mắt tôi đã kiềm chế kể từ lúc tôi lại được nhìn thấy khuôn mặt anh.
Hunter đã làm được. Đợt điều trị của anh ấy đã thành công. Anh ấy đã toàn thiện trở lại. Anh ấy không cần phải cảm thấy mình không làm được gì và vô dụng nữa. Anh có thể trở lại là chính mình, sống một cuộc sống bình thường và tận hưởng những điều tốt đẹp nhất mà cuộc sống ban tặng cho anh.
Anh ấy đã nhìn vào mắt tôi và nhìn vào gương mặt tôi. Tôi cắn môi khi buồn bã nhận ra rằng anh ấy nhìn thẳng xuyên qua người tôi. Như là tôi… vô hình. Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-canh-va-dep-wingless-and-beautiful/138139/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.