Mỗi tháng, công ty Kỷ Dược Phi phải họp ban lãnh đạo ít nhất là một lần: Đây là quy củ từ lúc công ty được thành lập. Trước kia là vì cùng nhau bàn bạc kế sách để phát triển công ty, Kỷ Dược Phi là kiểu lãnh đạo rất để ý đến ý kiến của công nhân viên, giờ công ty đã phát triển đến quy mô cỡ này, lúc họp cũng chỉ rất thoải mái, đơn giản nhưng cuộc họp hôm nay lại có ý nghĩa đặc biệt hơn – là ngày đầu tiên anh vứt bỏ đôi nạng, dùng đôi chân của chính mình để bước đi. 
Vụ tai nạn xe cộ lần này, từ lúc xảy ra cho đến giờ đã kéo dài suốt năm tháng, từ lúc trời còn giá rét cho đến khi mùa hè nóng nực kéo đến. 
Tất cả mọi người trong ban lãnh đạo đều hưng phấn, bởi vì có anh ở đây, họ luôn có cảm giác an toàn, trấn định. Còn anh không quá hưng phấn, mỉm cười uống rượu, nhàn nhạt chào hỏi. Hai quý qua đi, công ty hoạt động rất tốt khiến cho rất nhiều người vui vẻ ra mặt, đương nhiên anh cũng vui vẻ. 
Tụ họp tại một quán ăn Nhật. Phong vị Nhật Bản hiện rõ, hàng bách trồng san sát. 
"Cảm thấy thế nào?", Phó Cương kéo anh đi vào một phòng trà khác, cô gái trẻ dâng trà lên rồi lui về phía sau. Cửa giấy kéo ra, vừa khéo quan sát được cảnh bên ngoài, trong tiếng nhạc thánh thót, sự tĩnh lặng như thấm vào tâm trí người ta. 
"Quán ăn không tệ, rất có phong vị", Kỷ Dược Phi nhìn một bức hành thư bên cạnh, nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130271/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.