Thôi thì, kiếp này đã vậy
Tất cả ngóng trông và khát vọng không thể giải bày
Chỉ đành kết tinh thành hạt giống đơn côi
Gieo xuống kiếp sau
Phương pháp đơn giản nhất để giết thời gian
Chính là để mặc cho ánh sáng và bóng tối
Tuần hoàn xuất hiện
Để em nảy mầm thành cây
Một thân cây thầm lặng
Ngay cả khi đứng giữa đêm trăng lạnh lẽo
Cũng vẫn vững vàng, không nói một câu.
“Em đi lên một mình không sao chứ?” Trọng Khải không yên tâm hỏi Tiểu Du, nhưng cơ mặt anh lại không mảy may nhúc nhích.
Gương mặt đó giống như những khuôn mặt đã qua giải phẩu thẩm mỹ, không thể nào biểu hiện được cảm xúc của mình, Diệp Tiểu Du thở dài xót xa, dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay to lớn của anh, “Khu này rất an toàn, lại gần Trung tâm đào tạo nên không sao đâu. Anh ở chỗ nào?”
“Anh ở trong khu nhà dành cho giáo viên nước ngoài của Đại học Thanh Hoa, cũng không xa mấy.”
“Àh, vậy tốt quá, sau này anh có thể thường xuyên đến chỗ em chơi rồi, lái xe cẩn thận nhé.” Cô mở cửa xe, khí lạnh xộc vào buốt giá đến nỗi có thể khiến lòng người chết lặng, mùa đông phương Bắc quả là rất lạnh.
Tiểu Du khom người nhìn vào cửa xe, nở một nụ cười tươi tắn với Trọng Khải, anh khẽ gật đầu, vẫy vẫy tay, rồi lái xe đi.
Lê bước nặng nề về nhà trọ, vừa mở cửa, ánh đèn sáng choang rọi vào mắt khiến Diệp Tiểu Du không kịp thích ứng, giơ tay lên chắn lại, một vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130263/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.