Có đôi khi, con người ta không thể kiên cường nổi.
Vừa hạ sốt, cơ thể rất yếu ớt, mới cử động một chút mà mồ hôi đã chảy đầm đìa, càng khỏi phải nói đến cơn đau dạ dày cứ thỉnh thoảng lại tái phát. Trời vào cuối thu, trong phòng cấp cứu của bệnh viện, người bị cảm lạnh rất nhiều, giường bệnh kín mít. Truyền dịch xong, Kỷ Dược Phi đưa Diệp Tiểu Du về nhà.
Haiz, Diệp Tiểu Du thở dài, mệt mỏi nhìn những hoạ tiết hoa văn trang trí quanh chiếc đèn chùm treo trên trần nhà. Hai người sắp li hôn lại phải ở chung trong một căn phòng, rốt cuộc không biết đây là mùi vị gì nữa.
Cô đề nghị sẽ ngủ ở phòng dành cho khách, anh dùng ánh mắt không có chút biểu cảm gì nhìn cô, rồi bế cô đi thẳng vào phòng ngủ. Gối bông mềm mại, drap giường trắng tinh, chăn bông thêu hoa, những thứ này không ngừng nhắc cô nhớ rõ anh và cô đã từng ngủ chung trên một chiếc giường. Mặc dù, không trải qua những đêm đam mê cuồng loạn, nhưng ít nhiều cũng là ôm nhau cùng ngủ, cái loại cảm xúc mờ nhạt, không rõ ràng quyện cùng hơi ấm vấn vít này cũng khiến người ta khó lòng quên được. Cô không nén được vành mắt lại đỏ ửng lên, sợ anh đẩy cửa bước vào, cô nằm xoay người vào trong, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài ướt gối.
Cô đã nói muốn dọn ra ngoài, nhưng bộ dạng hiện tại của cô như vầy, có lẽ vừa bước xuống tới dưới lầu thì đã lăn ra xỉu mất rồi. Hơn nữa, trong thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130259/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.