Nàng thơ đã mất
Thế giới cũng chẳng còn những cánh hoa rơi
Hay những cơn mưa phùn
Bốn mùa bụi trần phủ kín
Xin đừng khóc
Dù vô cùng, vô cùng thất vọng
Tro tình đã tắt lịm
Về lại với nhân gian
Đột nhiên tỉnh ngộ nhận ra ngàn vạn con đường kia
Đều là những con đường mình quen thuộc
Là những quỹ đạo quá rõ ràng
Hòa vào dòng người tiếp tục tiến tới
Mỉm cười cứ vậy bước đi cho đến đích cuối cùng
Trái tim yếu mềm của tôi ơi
Hãy cố quên đi, ngàn lần vạn lần
Xin đừng khóc nữa.
Diệp Tiểu Du cảm thấy mình chỉ mới ngủ được một lúc, thì trên vai đã bị ai đó lay nhẹ. Cô mở mắt ra, trước mắt là gương mặt phóng to của Chủ nhiệm phòng giảng dạy và nghiên cứu. Cô ái ngại ngồi thẳng người dậy, có phần lúng túng.
“Chào buổi sáng Chủ nhiệm!” Ngoài cửa sổ ánh nắng đã chói chang, hình như không còn sớm nữa.
“Sao lại ngủ ở đây?” Chủ nhiệm Cao mỉm cười, ngồi xuống ghế đối diện.
“À, lúc sáng em đến sớm quá, vẫn còn hơi buồn ngủ, nên thiếp đi lúc nào không biết.” Diệp Tiểu Du cúi đầu nói. Bị cấp trên bắt gặp cô lười biếng trong giờ làm việc, khó tránh có chút sượng sùng.
“Haha, những người trẻ tuổi lúc nào chả thiếu ngủ, phải rồi, chân cô đỡ hơn chưa?”
“Khỏi lâu rồi ạ, lần trước anh tìm em có chuyện gì không?”
“Hôm bữa vội vã chạy đi tìm cô, không ngờ lại hại cô bị trẹo chân. Sau đó lại bận chuyện này chuyện nọ nên quên mất. Là như vầy, chẳng phải cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130257/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.