Hôm nay Phạm Thanh Khê tan làm rất muộn, chờ đến khi về đến nhà đã là 11 giờ đêm. Lam Thư Dung gần đây vẫn luôn ở nhà cô, mà cô cũng đã dần quen với việc có người ở nhà đón mình tan sở.
Nhớ lại ngày trước mẹ cô cũng từng như vậy. Khi ấy cô đang học tiểu học, tuy tính cách có phần trầm lặng nhưng thoạt nhìn vẫn rất đáng yêu. Tiểu Thanh Khê khi ấy rất hay cười cũng rất thích nói chuyện.
Công việc của ba cô rất bận rộn nhưng không hôm nào là về trễ, bởi vì ông ấy biết ở nhà có người đợi mình.
Mẹ của cô Tống Thanh Đài là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Ngay tại thời điểm đang đỉnh cao của sự nghiệp bà lại chọn lùi về vun vén gia đình nhỏ. Đối với bà mà nói danh tiếng và sự công nhận rốt cuộc vẫn không bằng chồng và con.
Nhưng Phạm Thanh Khê biết, việc vẽ tranh từ lâu đối với bà cũng giống như lẽ sống. Mỗi ngày sau khi xong xuôi việc gia đình bà lại vào phòng tranh bắt đầu vẽ. Những bức tranh ấy chưa từng công bố ra bên ngoài, cho nên đến khi bà qua đời người ta thường bày tỏ sự tiếc nuối vì số lượng tác phẩm của Tống Thanh Đài quá ít.
...
Trong nhà chỉ chừa lại một ánh đèn vàng mờ ảo. Phạm Thanh Khê liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lam Thư Dung nằm ở đó, hình như là đang ngủ.
Trên người nàng chỉ có chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, tóc dài che khuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doan-duoc/3423613/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.