Buổi tối hôm đó, sau khi ngủ một giấc, tắm rửa sạch sẽ trở ra, Lam Thư Dung đã thấy ở ngoài sân bày biện rất nhiều bàn tiệc.
Nàng hỏi Sở Tuyên bên cạnh: "Đây lại là dịp gì?"
Chắc không phải là chúc mừng các nàng sống sót trở về đó chứ?
Sở Tuyên lắc lắc đầu, hỏi ngược lại cô: "Cô quên hôm nay là ngày gì sao?"
Nghe như vậy nàng lại dừng lại một chút, nhưng mà vẫn không nghĩ ra hôm nay là ngày gì. Dù sao thì kể từ khi đặt chân đến đây, đừng nói là ngày tháng, đến cả việc phân biệt ngày đêm cũng bắt đầu trở nên khó khăn rồi.
Vừa lúc này thì Cao Lệ Kỳ chạy đến câu lấy vai nàng, nhe ra hàm răng trắng tinh: "Hôm nay là lễ trao giải Kim Đỉnh đó, không phải chị có đề cử sao, mọi người định tụ họp để cùng chờ kết quả."
Lam Thư Dung lúc này mới đỡ trán: "Xém nữa thì chị quên mất."
Dù biết không có khả năng đoạt giải nhưng nói không có mong đợi thì là giả, thử hỏi ai làm diễn viên lại không muốn thuận lợi gom về hết mấy giải thưởng lớn, có như vậy địa vị mới càng thêm vững chắc.
Bành Lệ Phi cũng đi đến đứng bên cạnh Cao Lệ Kỳ: "Thời gian trước ban tổ chức có gửi cho ta một cái thư mời, nói là đến trao giải nữ chính xuất sắc. Nhưng mà con gái lại muốn ta đến đây, cuối cùng chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp."
Cao Lệ Kỳ cười cười ôm cánh tay bà: "Mẹ, mẹ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doan-duoc/3377237/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.