Ở vùng ngoại ô, cảm giác buổi sáng đến sớm hơn một chút. Ánh nắng ban mai xuyên qua những ô vuông cửa sổ, làn sương sớm đang lượn lờ cũng theo đó chui vào.
Một chút lạnh, một chút ấm áp. Hai thứ này hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh yên bình khó tả.
Phạm Thanh Khê bị tiếng gà gáy làm cho tỉnh giấc. Cô theo thói quen đưa tay tìm điện thoại xem giờ, nào ngờ lại chạm đến thứ gì đó vừa mềm, vừa mịn.
Phạm Thanh Khê nghi hoặc mở mắt, sau đó liền nhìn thấy bóng dáng Lam Thư Dung đang dựa vào mép giường, tấm chăn lông cũng theo sống lưng mà trượt xuống.
Dáng vẻ khi ngủ của nàng rất nhu hòa. Làn da trắng nõn, mịn màng như em bé. Đôi mắt hoa đào nhắm chặt vô tình điểm tô thêm hàng mi dài cong vút. Khóe môi ẩn ẩn ý cười.
Phạm Thanh Khê nhìn đến thất thần, trong khoảnh khắc nào đó cô rất muốn chạm vào nhưng cuối cùng lại không làm như vậy.
Trong đầu cô hiện lên mấy dấu chấm hỏi. Tại sao Lam Thư Dung lại nằm ở chỗ này? Tại sao cô cứ có cảm giác dường như mình đã bỏ qua điều gì đó?
Nhưng mà Phạm Thanh Khê cũng không để những suy nghĩ này quấn lấy mình quá lâu. Cô chống người ngồi dậy, giúp nàng đắp lại chăn rồi thả nhẹ bước chân ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng bốc ra từ gian bếp. Phạm Thanh Khê liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lã Thụy Vân đang loay hoay chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doan-duoc/2766035/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.