Nếu trong nhà ngươi có ba người, hai người gạt ngươi đêm không về ngủ, thêm nữa, lại chẳng mang bất cứ thứ gì để liên lạc, liệu ngươi có ngủ được hay không? Đào Khả lăn qua lăn lại cho tới bình minh, tưởng tượng ra đủ loại thảm cảnh hung án cùng tai nạn giao thông các kiểu, lăn tăn mãi chuyện có nên báo cảnh sát hay không. Đến ngày hôm sau, vô tình đi học về sớm một tiết, thế là, được lắm, trên giường he hé ra một người, đang ngủ say. Đào Khả nhất thời nổi điên lên, quăng giày rồi phi thẳng tới tên đầu sỏ đang trong phòng, một phát xốc chăn hắn lên, trợn mắt nhìn. Diệp Trăn ngủ vốn không sâu, giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng dụi mắt, rồi lập tức vồ tới, kéo cả chăn cả Đào Khả vào trong lòng, cuộn cuộn cuộn, cuộn thành một đống luôn. Đào Khả rống lên : “Làm cái quái gì đây!” Diệp Trăn chỉ phong phanh mỗi cái áo ngủ, vừa cười vừa run : “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, tí nữa là lạnh chết trên chính tay học sinh của mình.” “Lập tức sẽ không còn là “tí nữa” nữa đâu!” Đào Khả cười ha hả, đột nhiên đem hai tay lạnh băng của mình luồn vào trong áo ngủ của Diệp Trăn. Diệp Trăn kêu thảm một tiếng, trốn qua trốn lại, hắn cứ trốn mà Đào Khả thì cứ đuổi, trốn trốn đuổi đuổi, cuối cùng muốn tránh cũng không được, chỉ còn có thể cười mắng : “Là ai đem ngươi dạy hư như thế hả?” Đào Khả ôm lấy thắt lưng hắn, nghiêm túc nói : “Ngươi chứ ai.” “Nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.” [ câu gốc là dưỡng hổ vi hoạn, có nghĩa là nuôi hổ rồi cũng sẽ gây họa cho chính mình ] Diệp Trăn thở dài, rồi đưa tay tự mình cởi từng khuy trên áo ngủ. Đào Khả không hiểu, hỏi : “Ngươi làm gì thế?” Diệp Trăn nói : “Các cụ đã nói, trời cho mà không lấy, ắt sẽ gặp họa, ngươi đã nhiệt tình leo lên giường ta thế này, ta đương nhiên là phải lấy rồi.” “Lấy, lấy cái gì?” Đào Khả thức thời đem tay rụt về một cách vô cùng nhanh chóng. Diệp Trăn vẫn thản nhiên cởi áo : “Trước đây đã nói cho ngươi, nhà có trẻ nhỏ, buổi tối làm có phần tốt hơn, ban ngày cũng không nên quá lộ liễu, ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của con trẻ…” Đào Khả lặng lẽ nhích dần đến mép giường. Diệp Trăn ôm eo hắn kéo trở lại, dùng chân chặn lại, không thèm để ý người kia giãy dụa, vẫn tiếp tục ung dung cởi quần áo : “Ta nói ngươi luôn không thèm nghe, làm trưởng bối không thể quá ích kỷ, không thể chỉ lo cho mình được khoái hoạt mà bỏ qua việc giáo dục thế hệ sau. Ban ngày ban mặt, giả dụ chẳng may âm thanh có hơi lớn, để trẻ nhỏ nghe được thì không tốt, ngươi đấy, lúc nào cũng đem mấy thứ khó nhằn vứt cho ta…” Đào Khả liều chết giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đáng tiếc, cả hình thể, sức lực, kỹ xảo, kể cả hoàn cảnh đều là không tốt, nên không thể làm gì ngoài cầu cứu thế lực bên ngoài : “Yên Dương! Yên Dương! Cứu mạng ~~~~!!!!” Bên ngoài vang lên mấy tiếng rầm rầm, Yên Dương trùm chăn bông đứng ở cửa, hai mắt vẫn chưa mở ra nổi : “…. Thầy… Có chuyện gì à?” Diệp Trăn che lại miệng Đào Khả, cười nói : “Yên Dương, Đào Khả muốn thi bạo với ta.” “À…” Yên Dương cúi đầu ngáp : “Đúng là phát rồ lên rồi… Sư công, ta đi ngủ đây.” “Đi đi.” Diệp Trăn nói : “Nhớ đóng cửa, tiện cho hắn muốn làm gì thì làm.” “Vâng.” Yên Dương coi như không hiểu, sau đó chậm chạp đóng cửa quay về ngủ. “Yên Dương! Yên Dương!” Đào Khả kéo tay Diệp Trăn ra, thở hổn hển kêu lên. “Đừng lộn xộn, ta lạnh.” Diệp Trăn kéo hắn lại ôm càng chặt, cười cười : “Tình cảnh này làm ta nghĩ tới một từ rất chuẩn nha, thường dùng trong tranh cử, là landslice, thắng lợi áp đảo, ha hả ha hả… Ha hả….A …. Đào Khả?” Hắn xoay mặt Đào Khả qua, cẩn thận quan sát sắc mặt, cắn cắn môi dưới, rồi ôn nhu cười nói : “Ta sai, là ta sai, nói đùa thôi, xin lỗi.” Đào Khả một cước đá văng hắn ra thật xa, nổi trận lôi đình mà lao ra khỏi phòng, vừa ra đến cửa đã quay lại chỉ tay vào Diệp Trăn : “Ngươi cứ chờ đấy! Ta xử lý thằng nhóc kia xong thì sẽ tới lượt ngươi.” Diệp Trăn từ trên sàn đứng dậy, nhanh chóng chui vào trong chăn bông, lạnh đến run rẩy, nhìn cái áo phong phanh mở rộng của mình, phì cười thành tiếng : “Đúng là chưa thông suốt, chưa thông suốt ~, đem ta hành đến chết thì ngươi phải làm sao?” Bên ngoài gian phòng lập tức truyền tới thanh âm kêu gào thảm thiết : “Sư công! Sư công! Sư công cứu ta! Ta bị thầy thi bạo!!!” Diệp Trăn ôm chặt chăn, hô lớn trả lời : “Bản tôn không thể giúp ngươi! Dám làm hỏng chuyện tốt của ta! Biết rõ da mặt hắn mỏng, thế mà vẫn dám đụng vào. Dạy ngươi lần này để lần sau biết đường mà giả câm giả điếc!” Bên kia thảm thiết cầu hàng : “Sư công! Ta sai rồi! Ta kỳ thực là mắt mù tai điếc! Sư côngggg !!” Đào Khả chân đạp Yên Dương, khí phách tận trời : “Nhóc con!” Yên Dương rúc đầu vào sâu trong chăn, cuộn lại thành một đống tròn vo. Đào Khả ép cung : “Tối hôm qua đi đâu? Nói!” Yên Dương buồn bực hờn dỗi : “Sư công không cho ta nói.” “Tới đây, nói nghe chút xem nào.” Đào Khả ngoắc ngoắc tay : “Nói đi rồi thầy sẽ thưởng.” “A!” Yên Dương nhô đầu ra : “Tiền thưởng ngươi hứa hẹn lúc đại hội thể thao lúc nào thì đưa ta?” Đào Khả kinh hãi : “Ngươi vẫn còn nhớ cơ à?” Yên Dương mặt đầy hắc tuyến [ (_ _ |||) ] : “Mới có vài ngày, thầy đã cố – ý – quên sao?” Đào Khả cười cợt, Yên Dương hừ một tiếng : “Không nói nữa.” Đào Khả vội vàng chạy tới bên cạnh : “Nói đi, nói đi!” Yên Dương dỗi : “Ngươi đi mà hỏi sư công.” “Ta mà cậy được miệng hắn thì đã chẳng ngồi đây!” Đào Khả dụ dỗ : “Ngươi nói thầy nghe một chút, chút nữa ta cho ngươi một trăm lượng bạc.” “Đi học thêm.” Yên Dương nửa giây cũng chưa từng đắn đo. “Hả?” “Đi học thêm, suốt đêm đều ở phòng học.” Đào Khả nổi giận : “Đây là cái đáp án quái quỷ gì! Đáng giá một trăm lượng của ta?” “Đó là sự thật,” Yên Dương bắt đầu mặc quần áo : “Ta thi cấp sáu, đang giai đoạn chạy nước rút, sư công có nói muốn hướng dẫn ta một chút. Mấy ngày trước đã bắt đầu rồi. Ngày hôm qua ban ngày không có thời gian, nhưng sư công nói, tiếng Anh không thể bỏ bê dù chỉ một ngày, dừng một ngày, sẽ ảnh hưởng cả trước cả sau tới ba ngày, cho nên đành suốt đêm ngồi học.” “Các ngươi không thể học ở nhà sao?” “Ta thì có thể,” Yên Dương nói : “Nhưng sư công thì không.” “Vì sao?” Đào Khả thắc mắc. “Vì sư công nói, hắn mà thấy ngươi thì sẽ chẳng học hành gì được.” Yên Dương khi sư diệt tổ bán đứng : “Chỉ muốn đùa giỡn.” Đào Khả đang xắn tay áo muốn tống Diệp Trăn về miền cực lạc, đột nhiên ngừng lại, quay ra hỏi Yên Dương : “Yên Dương, ngươi thi cấp mấy?” Yên Dương trả lời : “Cấp sáu.”* Đào Khả tiếp tục hỏi : “Ngươi năm thứ mấy rồi?” Yên Dương nín cười : “Năm thứ hai, ngươi chẳng phải là giáo viên chủ nhiệm của ta hay sao?” “Thế cấp bốn ngươi thi lúc nào?” “Cấp bốn?” Yên Dương nói : “Năm thứ nhất đã thi qua.” Đào Khả đứng hình, lúc lâu sau mới thì thào : “Yên Dương, ngươi đừng nói cho ta ngươi là thiên tài chứ hả ?” “Thường thôi.” Yên Dương đáp : “Hơn nữa bốn người đứng đầu chạy 5000m cũng được miễn học phí, kỳ này học bổng cũng chắc chắn có rồi, tổng cộng tất cả cũng phải được hơn hai nghìn, so với hạng nhất cũng hơn gần gấp đôi, dùng để làm gì đây? Đổi máy tính? Không không, đổi cái màn hình là đủ rồi…” Đào Khả nói : “Ta thực muốn chết.” “Vì sao?” Yên Dương chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên bật cười khanh khách : “Ta hiểu rồi! Ngươi nhất định nghĩ một người lỗ mãng như ta lại sa sút tinh thần, la cà phóng đãng đúng không? Vốn muốn dùng tấm lòng yêu thương cứu vớt, ngay cả mấy lời thoại nhiệt huyết buồn nôn cũng đã nghĩ xong, cuối cùng phát hiện ta đi học, nên liền từ trên trời rơi thẳng xuống đất. Ha ha ha ha !!! Chả trách sư công không tóm nổi ngươi, cái đầu của ngươi suy nghĩ thực quá mức khuôn mẫu đi!” Đào Khả chột dạ, che miệng Yên Dương nói : “Vớ vẩn, đừng có mà đoán bừa…” “Ha ha ha ha ha ~~~~” Yên Dương chỉ vào Đào Khả : “Nhìn cái mặt của ngươi xem! Ai nha ~~~ Ta muốn gọi cả sư công đến xem!” “Ngươi dám!” Đào Khả thẹn quá hóa giận. “Ta không dám.” Yên Dương lập tức buông vũ khí đầu hàng. Đào Khả thở hồng hộc, bực mình muốn chạy tới phòng Diệp Trăn, thì đã bị Yên Dương kéo lại, cười : “Thầy, ngươi đoán cũng không sai, ta quả thực là người như thế.” Đào Khả xoay người, nhìn hắn. “Ta vẫn thực muốn nghỉ học, nghĩ trường học cũng chẳng có cái gì đáng để để tâm, mỗi ngày mỗi ngày đều chỉ là dày vò hành hạ. Thầy cô không để ý, bạn học đối địch lạnh lùng, bạn cùng phòng lại càng không nói, nói qua nói lại thì toàn những lời như dao như kéo, Lý Chiêu Văn cho dù tốt, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng có thể nói ra. Những ngày đó đối với ta, thực sự rất khó khăn, cũng không cách nào tập trung học tập, chẳng khác nào linh hồn vất vưởng.” “Yên Dương…” “Thế nhưng,” Yên Dương cười cười ngồi ở mép giường, vẫn giữ tay Đào Khả không buông : “Hiện giờ, ta thấy cũng không có gì là không tốt. Sư công nói, tấm lòng của người tốt nào cũng như nhau, cho nên, bằng hữu một hai người là đủ rồi, nếu bên người có quá nhiều người tốt, thì chính mình sẽ trở nên yếu đuối, không thể chống đỡ nổi sự rèn giũa tôi luyện, sư công còn nói, thầy chính là vì chưa từng gặp phải người xấu, nên mới ngốc như vậy.” Đào Khả giận : “Ta không ngốc!” “Rất ngốc đấy.” Yên Dương khẳng định : “Thầy là thiên hạ đệ nhất, là hỏa nhãn kim tinh… Nhưng mà, có lẽ do cách đối nhân xử thế quá ngốc, tâm nhãn cũng chẳng có, cho nên mới có thể đêm khuya chạy đi tìm ta, tìm từng quán bar một, giúp ta đổi ký túc xá, cùng ta nói chuyện, mang ta ra ngoài ở cùng, theo ta chạy bộ, còn lo lắng vì buổi tối ta không về nhà…” “Thầy,” Yên Dương cười sáng lạn : “Ngươi ngốc như vậy, nhưng lại là người mở cửa cho căn phòng tối tăm của ta… Đúng không, sư công?” Đào Khả quay đầu lại, đã thấy Diệp Trăn đứng dựa vào cửa phòng, làm động tác chớ có lên tiếng, mỉm cười nói : “Đừng nói nữa, còn nói sẽ khóc mất đấy.” Đào Khả quay ra : “Ta muốn đi siêu thị, mua mấy thứ, sẽ về ngay.” Diệp Trăn tiễn hắn ra cửa, rồi quay lại nói với Yên Dương : “Thấy không? Mắt hắn đỏ hết lên rồi. Nhược điểm lớn nhất của người này chính là hay mềm lòng.” Yên Dương nói : “Cũng tốt, rất thiện lương.” “Không hẳn.” Diệp Trăn nói : “Áp lực xã hội tạo thành thương tổn cho các ngươi trên nhiều mặt khác nhau, những thứ hỗn loạn này lại cùng nhau ép ngươi tuân theo cái gọi là đạo lý, đem gia đình, đạo đức, luân lý, pháp luật… vô số gông xiềng đều đổ hết lên lưng ngươi, làm bọn họ hết lần này đến lần khác nghĩ đây không phải là bạo lực, mà là chính nghĩa. Cho nên, ở bên thiểu số, chính mình phải kiên cường một chút.” Yên Dương trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên cười : “Thầy nếu có cái mai cứng rắn rồi thì còn là thầy nữa sao?” Diệp Trăn cũng cười : “Không phải, cho nên ta sẽ không dạy hắn. Êu, nhóc, cái mai của ngươi thế nào?” Yên Dương nói : “Bản vương bát [ rùa, ba ba ] đã tu luyện hoàn hảo lắm rồi. Còn sư công thì sao?” Diệp Trăn nói : “Ta vốn chính là hải quy [ rùa biển ], đương nhiên sẽ không giống người thường.” Hai người nhìn nhau cười : Tiểu Đào nào đó, đi chậm một chút cũng không sao, thực sự là không sao. Yên Dương hỏi : “Hôm nay cũng chưa đắc thủ sao?” Diệp Trăn nói : “Ơ! Ơ! Còn không phải tại ngươi?” “Xin lỗi mà, ta đang lơ mơ ngủ, nghe hắn gọi liền đi vào.” Yên Dương vò đầu. “Không sao, ta không vội, hơn nữa càng ngày càng không vội.” Diệp Trăn rất tự tin, cười cười nói : “Có tình yêu mà.” “Oa ~~~~!” Yên Dương cái hiểu cái không. Tình yêu, chính là thứ ký diệu như vậy. Tựa như hệ thống chính trị, phải nhu, nếu cứ cương, cứ độc tài – tựa như phát xít Đức, Nhật – thì cuối cùng cũng sẽ sụp đổ, tình yêu chính là nhu hòa như vậy, bao dung, bình đẳng, ấm áp, kiên trì cùng biết co biết giãn. Dục vọng, không thể chối cãi, sẽ làm tình yêu sâu sắc hơn, nhưng dục vọng, dù thế nào cũng không phải là tình yêu. Nếu cứ chưng ra bộ mặt độc chiếm, đem người kéo tới bên giường, XX rồi OO, OO rồi lại XX, XO rồi OX, thì đó không gọi là yêu, đó gọi là cưỡng bức. Diệp Trăn nói : “Ta yêu nhất Đào Khả, cho nên, không muốn cưỡng bức hắn.” —————————————————— Kỳ thi tiếng anh cấp 6 : CET – 6, tên đầy đủ là “College English Test – 6”, là kỳ thi mang tính chất quốc gia, dùng để đánh giá năng lực Tiếng anh của nhân viên hay sinh viên, chỉ có người đã qua được kỳ thi cấp 4 mới được tham gia kỳ thi cấp 6. Qua được kỳ thi CET là một điều rất quan trọng với sinh viên Trung Quốc, sinh viên tốt nghiệp sẽ có cơ hội tìm được việc làm tốt nếu họ đạt được điểm cao trong kỳ thi CET. Điểm trong kỳ thi CET được tính như sau, cao nhất là 710, thấp nhất là 290 (trả lời tất cả nhưng không đúng câu nào). CET ngoài các kỹ năng đọc, viết, nghe thì còn có một kỳ thi nói được tổ chức riêng hai lần một năm. Chỉ những thí sinh đạt được 550 trở lên đối với CET-4 hoặc 520 trở lên với CET-6 mới có thể tham gia kỳ thi nói này. http://en.wikipedia.org/wiki/College_English_Test
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]